Nhiều lúc, con trai luôn tự tin một cách thái quá.
Tưởng Diên cho rằng Giang Nhược Kiều đồng ý nghe anh ta giải thích đồng nghĩa với việc hai người họ có thể quay lại với nhau. Anh ta bước khỏi ra sự buồn rầu lúc trước, nói lời tạm biệt với Lục Dĩ Thành, rời khỏi nhà anh rồi gọi xe về khu danh môn. Không biết vì sao, lần này, khi trở về nhà họ Lâm, tâm trạng của Tưởng Diên hơi phức tạp, anh ta nghĩ tới Lâm Khả Tinh, nghĩ tới mớ bòng bong mới xảy ra gần đây, vào giờ phút này đây, anh ta hơi sợ việc phải nhìn thấy Lâm Khả Tinh.
Đối với Giang Nhược Kiều, anh ta nhất quyết không buông tay, thế nhưng, đối với Lâm Khả Tinh thì…
Tưởng Diên cố gắng không ngẩng đầu nhìn về phía nhà chính, cũng không ngẩng đầu nhìn lên tầng hai như thói quen nữa.
Anh ta cúi đầu, mắt nhìn thẳng mà bước vào nhà nhỏ.
Lúc đi vào, anh ta gặp mẹ mình.
Mẹ Tưởng thấy anh ta về thì lòng chợt nhẹ nhõm hẳn. Dù có nói thế nào, chim bay mệt cũng sẽ nhớ về tổ, hai ngày nay, mặc kệ anh ta ở đâu, mặc kệ anh ta ở cùng với ai, đến cuối cùng anh ta vẫn biết đường quay về, trở về nhà họ Lâm. Thực ra chỉ cần Lâm Khả Tinh để tâm đến điều này nhiều hơn, cô ta sẽ nhận ra rằng, chỉ có nhẫn nại chờ đợi mới đổi được quả ngọt.
Có điều, hình như Khả Tinh đã quá vội vã, cô ta đã đi sai một nước cờ và lâm vào trạng thái mờ mịt trước diễn biến tiếp theo của cục diện này.
"A Diên, con vào đây với mẹ một lát." Mẹ Tưởng tạm gác lại công việc đang làm, bà ta nói với Tưởng Diên.
Tưởng Diên cúi đầu đồng ý.
Anh ta đi theo mẹ mình vào gác xép trong nhà nhỏ, sau khi mẹ Tưởng đã khóa cửa kỹ càng, sắc mặt chợt thay đổi, ngay lúc Tưởng Diên còn chưa kịp phản ứng, bà ta tát anh ta một cái thật đau điếng, Tưởng Diên bị bà tát đến nghiêng mặt, anh ta sững sờ từ từ ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình.
Viền mắt mẹ Tưởng ửng đỏ, hai tay run nhè nhẹ tựa như hối hận vì đã ra tay đánh con trai, bà ta quay người lại, nghẹn ngào chất vấn: "A Diên, con có biết nhà họ Lâm có ân tình lớn thế nào với chúng ta hay không?"
Tưởng Diên cúi thấp đầu, hai tay bất giác nắm chặt thành quyền.
Hai ngày này, anh ta mãi nghĩ nên làm thế nào để được Nhược Kiều tha thứ.
Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới những điều khác, dường như, vào lúc này đây, vào thời khắc bước ngoặt này, những người khác, dù có là ai đi chăng nữa thì cũng không quan trọng bằng.
Tưởng Diên không nói gì.
Mẹ Tưởng tiếp tục nói: "Mẹ có lỗi với bà Lâm, lúc đầu là bà Lâm chứa chấp mẹ con chúng ta, mười năm nay, bà Lâm cho chúng ta nơi ăn chốn ở, thậm chí bà Lâm còn giúp đỡ con cắp sách đến trường, bây giờ con lại bắt nạt đứa con gái duy nhất của bà Lâm! Lòng mẹ thực sự rất đau đớn, A Diên, con có điên không hả? Khả Tinh vẫn luôn coi con là anh ruột của nó đó!"
Tưởng Diên nhắm hai mắt lại, khớp hàm cắn chặt, cả người rơi vào trạng thái căng cứng.
"Hai ngày nay Khả Tinh vẫn luôn rất buồn, còn khóc thầm nữa, mẹ hiểu con bé luôn coi con như anh trai của mình, những năm gần đây, bà Lâm và Khả Tinh đã đối xử với mẹ con chúng ta như thế nào, con cũng nhìn thấy đúng không, Khả Tinh đáng thương, hai người anh trai của con bé đều lớn hơn nó mười mấy tuổi, hơn nữa, họ còn không cùng một mẹ sinh ra, con bé luôn coi con như người trong nhà, như anh ruột của nó."
Mẹ Tưởng biết, bây giờ không thể để A Diên biết tình cảm của Khả Tinh.
Dù là một chút cũng không được.
Thế nên bà ta mới nhấn mạnh với anh ta, rằng, bây giờ Khả Tinh chỉ coi anh ta là người thân, là anh ruột.
Nhưng bà ta lại không biết những lời nói châm chọc mà lúc đó Giang Nhược Kiều nói với Tưởng Diên.
Giờ đây, khi nghe thấy hai chữ "em gái" này, Tưởng Diên cảm thấy vô cùng chối tai [*], nhất là khi lời mẹ Tưởng nói cứ chồng chéo lên lời Nhược Kiều từng nói, anh ta thực sự khó chịu vô cùng.
[*] Mình nghĩ là "chối tai" và "chói tai" mang ý nghĩa khác nhau. "Chối tai" là những lời nói gây k1ch thích, khó chịu, làm cho người nghe không thể tiếp tục nghe, tiếp nhận hoặc chịu đựng thêm được nữa. Còn "chói tai" là về cao độ, là âm thanh nghe chí chóe, cao đến mức khó chịu. Thế nên, trong trường hợp này, mình xin phép dùng "chối tai" nhé.
Anh ta không thể nhịn thêm được nữa.
Không muốn nghe cái danh "em gái" và "anh trai" này thêm nữa.
Hai từ này sẽ khiến anh ta nhớ lại đêm hôm đó, đôi mắt trong veo của Nhược Kiều nhìn thẳng vào anh ta, cô bình tĩnh hỏi anh ta, còn em gái của anh ta thì sao?
Đây là lần đầu tiên anh cắt ngang lời mẹ mình, giọng nói trầm thấp vang lên: "Mẹ đừng nói nữa. Không phải em gái, em ấy không phải em gái con, con cũng không phải anh trai em ấy."
Mẹ Tưởng ngẩn người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!