Lúc Giang Nhược Kiều đưa Lục Tư Nghiên đến bệnh viện nhi đồng thì Lục Dĩ Thành đã bốc xong số thứ tự và đang đứng chờ ở đó rồi.
Anh biết cô bế không nổi Lục Tư Nghiên nên đứng chờ trước cổng bệnh viện, sau khi thấy cô, anh ôm Lục Tư Nghiên từ ghế sau ra, Lục Tư Nghiên cảm nhận được sự xóc nảy, nhóc mở mắt ra nhìn, có thể do đang bị sốt, mặt mũi nhóc đỏ hồng, ngay cả cặp mắt trông cũng long lanh lạ thường, mái tóc xoăn ngoan ngoãn rũ xuống, trông rất đáng thương.
Lục Tư Nghiên nhìn thoáng qua thì thấy bố đang ôm mình, còn mẹ thì đứng bên cạnh với vẻ mặt lo lắng, nhóc bỗng cảm thấy rất yên tâm, ngoan ngoãn nằm úp mặt xuống vai Lục Dĩ Thành, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Trong bệnh viện luôn có phòng cấp cứu, Lục Dĩ Thành đã xếp hàng lấy số từ trước, anh ôm Lục Tư Nghiên bước nhanh vào trong, Giang Nhược Kiều bước chậm theo anh.
Giờ phút này đây, trông họ như một nhà ba người thực sự.
Người đến khám bệnh ở phòng cấp cứu không chỉ có một đứa bé là Lục Tư Nghiên mà còn rất nhiều cô cậu bé khác.
Trên cơ bản đều là bố mẹ hoặc ông bà nội đưa đi khám. Đứa bé nhắm mắt ngủ còn người lớn ở bên cạnh lại vô cùng lo lắng.
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho Lục Tư Nghiên, lại hỏi thêm một số vấn đề mới để nhóc đi xét nghiệm máu.
Bấy giờ Giang Nhược Kiều chỉ cảm thấy lựa chọn của mình thật đúng đắn.
Một mình cô thật sự không kham nổi, vừa phải đăng ký, vừa phải thanh toán viện phí rồi lại đưa cậu nhóc đi xét nghiệm máu… Thật chẳng khoa trương khi nói, mệt chẳng khác nào phải ra chiến trường.
Sau khi có kết quả xét nghiệm máu rồi đi lấy thuốc xong, trời đã sắp đến hừng đông.
Giang Nhược Kiều cảm thấy, lần đi viện này còn mệt hơn thi chạy tám trăm mét nhiều.
Cũng may bệnh của nhóc không nặng, theo như phán đoán của bác sĩ, có lẽ do mấy ngày nay ở trên núi sau đó lại về thành phố, nhiệt độ chênh lệch trong ngày khá lớn, lại thường xuyên thay đổi chỗ ngủ, đứa bé không chịu nổi nên mới phát sốt. Bảo họ cho thằng bé uống thuốc rồi quan sát cẩn thận là được rồi, chỉ cần tinh thần thằng bé thoải mái, hết sốt thì coi như không sao nữa.
Giang Nhược Kiều lẩm bẩm: "Tôi cứ tưởng là do mình chăm sóc thằng bé không được tốt."
Lục Dĩ Thành cũng đã thấm mệt, anh ôm Lục Tư Nghiên ngồi cạnh cô, anh an ủi: "Sao lại thế. Bác sĩ đã nói rồi, mùa hè bị cảm mạo nên sốt cao, nhiệt độ lúc lạnh lúc nóng, người lớn còn chịu không nổi huống chi là con nít. Theo tôi thấy thì tinh thần thằng nhóc này khá tốt, cậu đừng lo lắng."
Một lát sau, họ cũng chuẩn bị xuất viện.
Giang Nhược Kiều vẫn còn sợ hãi.
Tuy Lục Dĩ Thành nói mọi chuyện không liên quan gì tới cô nhưng cô vẫn sợ, cô nói Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên về nhà, trưa cô sẽ tới thăm Lục Tư Nghiên.
Lục Dĩ Thành còn chưa gật đầu đồng ý, chẳng biết Lục Tư Nghiên nằm trong lòng anh đã dậy từ lúc nào, con nít bị bệnh đương nhiên sẽ nhõng nhẽo, cũng không nghe lời hay hiểu chuyện như bình thường nữa, cậu nhóc chu môi lên, bất mãn nói: "Con không muốn, con muốn ngủ với mẹ cơ."
Trẻ con bị bệnh, người mà nó muốn tìm nhất là mẹ, muốn cảm nhận được sự thoải mái nhất từ mẹ của nó.
Cuối cùng thì Giang Nhược Kiều vẫn gật đầu đồng ý.
Thực ra thì cô hiểu Lục Tư Nghiên.
Bởi vì hồi còn nhỏ, thỉnh thoảng khi cô bị bệnh, cô cũng muốn được ở cạnh mẹ.
Trước đây cô không nhận được sự đồng ý thế nên bây giờ cô không muốn khiến Lục Tư Nghiên thất vọng.
Giang Nhược Kiều đón lấy Lục Tư Nghiên từ trong lòng Lục Dĩ Thành, cô khẽ nói: "Nhưng mẹ không thể chăm sóc tốt cho con như bố đâu."
Đây là lời nói thật lòng.
Cô có thể chăm sóc tốt cho bản thân đã là rất tốt rồi, sao mà chăm sóc được cho một đứa trẻ nữa?
Mắt Lục Tư Nghiên ngân ngấn nước mắt, nhóc lắc đầu, không biết nhóc nghĩ tới điều gì, nhóc nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: "Con không nghĩ như vậy đâu, mẹ cũng rất lợi hại."
Giang Nhược Kiều sững sờ một chút, cô cúi đầu cười.
Nụ cười kia chẳng giống với trước đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!