Lục Dĩ Thành cầm quần áo và đồ dùng hằng ngày của Lục Tư Nghiên rồi ra ngoài.
Tưởng Diên một mình ở lại trong phòng, hết nhìn điện thoại rồi lại uống bia.
Cũng may là từ nhà Lục Dĩ Thành đến khách sạn nơi Giang Nhược Kiều ở có đường tàu điện ngầm chạy thẳng tới đó, anh đi nhanh tới đó, dùng tốc độ nhanh nhất tới dưới lầu khách sạn, vừa thở d0c vừa gọi điện cho Giang Nhược Kiều.
Chẳng bao lâu sau, Giang Nhược Kiều đi xuống dưới.
Lục Dĩ Thành ngồi trong đại sảnh khách sạn, đây là một chuỗi khách sạn nhanh, phòng khách của khách sạn rất nhỏ. Giang Nhược Kiều hơi ngạc nhiên mà nhìn anh: "Sao cậu tới nhanh vậy?"
Cô đang chuẩn bị tẩy trang thì nhận được điện thoại của anh.
Tính ra thì chỉ mới có nửa tiếng mà thôi.
Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, anh về nhà một chuyến, lấy đồ rồi lại quay lại.
Lục Dĩ Thành đã lấy lại nhịp thở, anh cũng không muốn nói dối gì cô nên nói thật luôn: "Tưởng Diên tới tìm tôi, cậu ấy vẫn đang ở trong nhà của tôi."
Đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Thành nhắc tới Tưởng Diên sau khi Giang Nhược Kiều chia tay với anh ta.
Giang Nhược Kiều trố mắt mất vài giây, sau đó mới lấy lại tinh thần rồi "ồ" một tiếng đầy bình thản, dường như cô chẳng hứng thú gì với vấn đề này.
Lục Dĩ Thành đưa túi cho cô.
Dù đang gấp gáp, anh vẫn sắp xếp quần áo rất gọn gàng: "Trong túi này có khăn mặt của thằng bé, màu trắng dùng để rửa mặt, rửa tay, màu nâu dùng để tắm. Áo ba lỗ với quần đùi là đồ ngủ của nó, còn một bộ đồ thường ngày nữa cũng ở trong này. Bàn chải đánh răng, ly súc miệng thì nằm ở dưới đáy túi." Anh dừng một chút mới nói: "Có cả một cuốn truyện kể chuyện trước khi ngủ nữa."
Giang Nhược Kiều đã quen với thói quen cẩn thận của anh.
Cô chỉ nhìn lướt qua rồi cầm lấy cái túi: "Ừ, tôi biết rồi."
"…" Lục Dĩ Thành đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, tôi về đây."
"Đi đường cẩn thận."
Bây giờ, khi hai người tạm biệt nhau, Giang Nhược Kiều sẽ nói câu này theo thói quen.
Cô cho rằng đó là điều đương nhiên và xuất phát từ sự lễ phép.
Huống chi người như Lục Dĩ Thành cũng xứng đáng có được đãi ngộ như thế này.
Lục Dĩ Thành gật đầu, anh đứng đó nhìn cô vào thang máy, rồi lại nhìn thang máy dừng lại ngay tầng cô ở, đến lúc đó anh mới quay người rời đi. Đến khi anh về đến nhà, Tưởng Diên đã làm ổ ngủ bù trên sô pha nhà anh, lúc nghe thấy tiếng anh về, anh ta mới mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Hai ngày nay, gần như anh ta chưa chợp mắt lần nào, hốc mắt giăng đầy tơ máu, trông có vẻ rất mệt mỏi.
Lục Dĩ Thành chần chừ cầm một cái ghế qua ngồi.
Hai người mặt đối mặt nhưng lại có cảm giác như kẻ thù gặp nhau.
Tưởng Diên nhếch mép cười khẩy một cái: "Sếp Lục à, thật ngại quá, tối nay đã làm phiền cậu rồi nhưng thật sự là tôi không biết nên đi đâu nữa." Vẻ mặt anh ta bỗng chốc trông mờ mịt hẳn đi: "Tôi cũng không tìm được Nhược Kiều nữa rồi."
Lục Dĩ Thành đan hai tay vào nhau, để tư thế của mình trông thả lỏng hơn, anh ngồi tư thế mà rất ít khi anh ngồi, vắt chéo chân, hai tay đặt đại trên đầu gối.
Giống như một người rất biết lắng nghe, nhưng đó chỉ là một cảm giác.
Nếu Tưởng Diên hiểu Lục Dĩ Thành đủ nhiều thì sẽ biết, đây là một tư thế phòng bị của anh.
"Tôi biết là tôi sai rồi." Tưởng Diên nói: "Nhưng tôi dám thề với trời, ngoài cô ấy, tôi chưa từng thích và cũng sẽ không thích người nào khác, hôm đó tôi…" Anh ta lau mặt một cách chật vật: "Hôm đó… Thực sự là nhầm lẫn, tôi đã tưởng đó là cô ấy."
Lục Dĩ Thành chỉ im lặng lắng nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!