Ngoại hình Giang Nhược Kiều vô cùng xinh đẹp, đây là điều hiển nhiên, không thể nghi ngờ gì.
Lục Dĩ Thành từng bị đám bạn cùng phòng lôi kéo tham gia buổi chào đón tân sinh viên, khi đó Giang Nhược Kiều còn chưa là bạn gái của Tưởng Diên. Cô mặc một bộ lễ phục, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, khi cô đi tới chỗ bạn mình đã vô tình đi lướt qua anh, lúc này đây, anh cũng không khỏi tự hỏi, trí nhớ của anh tốt đến thế sao? Vốn cho rằng mọi chuyện đã sớm đi vào dĩ vãng, bỗng dưng vào ngay giờ phút này đây, nó lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, lúc đó cô để tóc xoăn, trên tóc còn cài một dải ruy băng.
Khi ấy, cô không hề chú ý tới anh.
Hoặc có thể nói là lúc đó cô không đặc biệt chú ý tới ai.
Điều kỳ lạ là, lần đầu tiên Tưởng Diên nhắc về cô trong ký túc xá, anh lạ nhớ rõ cô là ai, thậm chí còn nhớ rõ cô trông thế nào.
Giang Nhược Kiều thấy Lục Dĩ Thành bỗng dưng dừng lại thì ngước mắt lên nhìn anh.
Lục Dĩ Thành đã nhanh chóng ổn định tâm trạng, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tôi cũng không chắc cái này có chính xác hay không, nhưng thôi, có còn hơn không mà!"
Anh vẫn luôn ôn hòa khiêm tốn như thế.
Nhưng đôi khi cái từ khiêm tốn này lại không có ý nghĩa gì tốt, nó còn có nghĩa là ngụy tạo.
Có thể cũng không được gọi là ngụy tạo, mà là đã quen giấu mọi cảm xúc thật của mình vào tận sâu trong lòng, anh mất bố mẹ từ nhỏ, cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, thật sự là không có vốn liếng để bốc đồng thế nên anh học được cách trưởng thành như người lớn từ rất sớm, không biết cách thể hiện sự yêu thích trong lòng mình ra ngoài.
Tựu như lúc này đây, chẳng tốn mấy giây cho anh ổn định lại cảm xúc của mình, ngay cả Giang Nhược Kiều cũng không phát hiện ra anh có gì bất thường.
"Cứ thử xem sao!" Giang Nhược Kiều nói.
Khoảng cách giữa hai người vẫn như cũ, không đổi dời.
Người môi giới với vai trò là quần chúng ăn dưa.
Cô ấy cảm thấy rất lạ, không phải là một nhà ba người sao? Sao cái không khí này trông hài hòa vậy nhỉ?
Cặp đôi soái ca mỹ nữ này thực sự rất xứng đôi đó.
Nam sinh vóc dáng cao gầy, áo trắng quần đen, toát lên vẻ nhẹ nhàng thanh thoát, khí chất sạch sẽ ôn hòa.
Cô nữ sinh này thì vóc người nhỏ nhắn, mặc bộ váy liền thân với tay áo phồng, vừa đẹp vừa hoạt bát, mặt mày tinh xảo, thanh thuần phóng khoáng, cả người như phát ra hào quang sáng chói lóa.
Thật sự không phải là một đôi à?
Giang Nhược Kiều cùng Lục Dĩ Thành vào phòng kiểm tra nồng độ fomandehit.
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành hoàn toàn không phát hiện việc Lục Tư Nghiên không đi theo bọn họ mà nhóc vẫn ngồi lại trong phòng khách, điều hai người họ quan tâm nhất bây giờ chính là, liệu cái máy đo lường fomandehit này có đạt tiêu chuẩn hay không.
Lục Tư Nghiên nhìn ánh mắt nghi hoặc của chị môi giới thì nhỏ giọng nói: "Hai người họ rất xứng đôi!"
Người môi giới gật đầu tán thành.
Ủa? Ai đang nói thế?
Cô ấy bỗng bừng tĩnh, cúi đầu nhìn Lục Tư Nghiên đang ngồi bên cạnh mình.
Lục Tư Nghiên cười nói: "Em cũng thấy hai người họ vô cùng xứng đôi, chị rất tinh mắt đó."
Nói đến đây, nhóc chỉ vào tấm thẻ công tác được gắn trên áo sơ mi của cô ấy rồi nói: "Chị, nhất định sau này chị sẽ rất lợi hại! Thăng chức tăng lương ~"
Người môi giới bị lời nhóc nói chọc cười: "Thật không? Cậu bạn nhỏ, vậy chị trông chờ vào lời chúc của em nhé."
Lục Dĩ Thành cầm máy đo lường kiểm tra chất lượng fomandehit của từng phòng, chỉ tiêu chất lượng của mỗi gian phòng đều đạt tiêu chuẩn. Bấy giờ người môi giới mới nói: "Tuổi đời của mấy căn phòng trong khu nhà trọ này chắc cũng hơn mười năm rồi, chủ nhà trước đây từng ở mấy năm, từ năm ngoái mới bắt đầu sửa chữa lại cho thuê, một đến hai năm nay đều có người trọ, thế nên mong mọi người cứ yên tâm, thật sự không cần lo lắng vấn đề chất lượng fomanđehit."
Lời này thật là…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!