Chương 4: (Vô Đề)

Giang Nhược Kiều được thừa hưởng toàn bộ những gen tốt từ bố mẹ của cô. Lúc vừa ra đời, đôi mắt hai mí của cô đã khiến cho nữ hộ sĩ phải kinh ngạc thốt lên. Trẻ con trong phòng bệnh toàn là trẻ sơ sinh không được đeo thẻ trên tay, chỉ sợ là bố mẹ sẽ không nhận ra. Giang Nhược Kiều lúc ấy được không ít người khen ngợi là đứa trẻ có khuôn mặt xinh xắn nhất, khẳng định tương lai mai sau sẽ là một mỹ nhân khuynh thành [*].

[*] Bắt nguồn từ thành ngữ "khuynh quốc khuynh thành", thường được dùng để chỉ nhan sắc đẹp đến nỗi khiến lòng người chao đảo, đắm say.

Quả nhiên cô không hề phụ lòng những lời dự đoán năm đó, càng lớn thì lại càng xinh đẹp.

Cô có một khuôn mặt hình trái xoan và cặp mắt hạnh chuẩn mực. Mẹ cô là một diễn viên múa, vì thế mà từ năm bốn tuổi, cô đã bắt đầu học vũ đạo. Tuy cô không múa đến nỗi đạt được thành tích đáng kể nhưng lại luyện được một dáng người cân đối, bờ vai mềm mại cùng chiếc cổ thon dài. Cô của tuổi hai mươi vô cùng ngọt ngào, khiến người khác đã gặp một lần là nhớ mãi không quên.

Hôm nay, trước khi ra ngoài, cô đã cắt đi phần tóc không thể duỗi ra được.

Trông rất tự nhiên và ưa nhìn, cô lại kẹp thêm một chiếc kẹp tóc bên tai. Kiểu tóc ban đầu trông hơi chững chạc mà bây giờ đã có phần duyên dáng và hồn nhiên hơn.

Khoác lên người một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình dài đến đùi đang là mốt của năm nay, vạt áo thấp thoáng để lộ đường viền của chiếc quần short.

Kiểu quần ống ngắn phô bày một đôi chân vừa thon vừa thẳng.

Đôi giày thể thao cô vừa mới mua cuối cùng cũng phát huy được công dụng của nó. Tuổi hai mươi mà trang điểm quá đậm thì lại "tốt quá hóa lốp" [*], giai đoạn này, collagen trên da mặt vẫn còn, thế nên, dù có để mặt mộc thì vẫn đủ sức làm lay động lòng người.

[*] Tốt quá hoá lốp: chăm bón quá nhiều sẽ khiến lúa tốt lên quá nhanh mà thành lốp – tức là nhiều hạt ít lá, giảm năng suất. Ý chỉ muốn làm một việc thật tốt nhưng lại hoá xấu, hàm nghĩa tương tự với "tốt quá hoá dở".

Cửa hàng KFC trong kỳ nghỉ hè lúc nào cũng trong tình trạng đông khách đến kinh người, đường Thanh Niên cũng nằm ở vị trí giao thông thuận lợi. Giang Nhược Kiều dựa theo tin nhắn của Lục Dĩ Thành mà cẩn thận lách người tránh nhân viên phục vụ đang bưng chén dĩa rồi đi lên tầng hai.

Ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ trên tâng hai, cô đã nhìn thấy Lục Dĩ Thành đang ngồi ở đó.

Cô và Lục Dĩ Thành không hề quen biết nhau, dù chỉ là một chút.

Giang Nhược Kiều cho rằng bản thân vẫn còn sót lại một chút tiết tháo [*], lén lút gặp bạn thân của bạn trai mình, dĩ nhiên là chuyện không nên làm. Nếu không phải Lục Dĩ Thành đã nhắn tin cho cô, nói rằng tạm thời đừng nói chuyện hai người hẹn gặp nhau cho Tưởng Diên nghe thì quả thật cô sẽ "báo cáo" chuyện này với Tưởng Diên.

[*] Tiết tháo: khí tiết trong sạch, vững vàng, chí khí vững vàng, không chịu khuất phục.

Chính vì vậy mà Giang Nhược Kiều lại thấy tò mò hơn.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra mà lại khiến cho một người lúc nào cũng điềm tĩnh và hướng nội như Lục Dĩ Thành cố tình né tránh Tường Diên để nói với cô?

Anh cho người đối diện một cảm giác… Cảm giác kiên định và trưởng thành trước tuổi.

Loại cảm giác điềm tĩnh và hướng nội của anh toát ra khiến Giang Nhược Kiều nghĩ ngay đến hình tượng một người đàn ông khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi, thậm chí là còn lớn hơn thế nữa.

Thế nhưng, hai tính từ này dùng trên người Lục Dĩ Thành lại không có cảm giác mâu thuẫn chút nào.

Một người như anh, mỗi bước chân đều kiên định nhắm thẳng vào mục tiêu mà tiến về phía trước. Giang Nhược Kiều vẫn luôn nghĩ, trong những buổi họp lớp mấy năm tới, có lẽ Lục Dĩ Thành không phải là người thành công nhất nhưng chắc chắn anh sẽ là người vững vàng nhất.

Giang Nhược Kiều nhanh chóng bước tới chỗ ngồi, sau đó cô phát hiện đối diện Lục Dĩ Thành là một cậu nhóc.

Cô cũng không nghĩ gì nhiều, KFC đông khách nên thường hay có trường hợp khách hàng ngồi ghép bàn với nhau.

Chỉ là, không biết bố mẹ của cậu nhóc đã đi đâu rồi.

"Lục Dĩ Thành." Giang Nhược Kiều đứng cạnh bàn, trong tay cô còn đang cầm một chiếc ô che nắng.

Khi cô vừa lại gần thì hương hoa ngọt ngào nhẹ nhàng lập tức quanh quẩn nơi đầu mũi Lục Dĩ Thành.

Mắt thẩm mỹ của Lục Dĩ Thành rất bình thường, dựa vào quan sát của anh thì Giang Nhược Kiều là kiểu người đẹp đến chói mắt.

Vẻ đẹp này cũng giống như vẻ đẹp của phong cảnh khi Lục Dĩ Thành leo núi nhìn thấy vậy. Anh biết thưởng thức cái đẹp, cũng thấy vẻ đẹp của cô, nhưng tuyệt nhiên không hề có tâm tư nào khác.

Không giống với những nam sinh khác nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thì sẽ mặt đỏ tai hồng, mơ tưởng viển vông.

Nhưng hôm nay thì hơi khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!