Chương 39: (Vô Đề)

"Sếp Lục, cậu nói xem, tớ sai thật rồi sao?"

Lục Dĩ Thành nghe thấy thế nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Về việc này, anh không có quyền đưa ra ý kiến cũng như đánh giá gì. Anh không quyết định được việc Tưởng Diên đúng hay sai.

Về việc Lục Dĩ Thành im lặng, Tưởng Diên cũng chẳng quan tâm mấy, chuyện này không ngoài dự đoán của anh ta. Tưởng Diên đứng cách Lục Dĩ Thành không xa lắm, anh ta thuận thế dựa vào tường rồi ngửa đầu, cả người cứ như chiếc cung tên lỏng lẻo, anh ta khẽ nói: "Tớ biết, mọi người đều cảm thấy tớ sai rồi, cho rằng tớ không nên dẫn Lâm Khả Tinh đến đây, nhưng mọi người không biết rõ mọi chuyện, đối với tớ mà nói, thật sự tớ chỉ xem Lâm Khả Tinh là em gái mà thôi."

Anh ta cười tự giễu: "Nếu Đỗ Vũ ở đây nghe thấy tớ nói vậy thì sẽ nổi đóa mất. Nhưng tớ không quan tâm việc mọi người có tin hay không, quả thật là tớ chỉ xem em ấy như em gái."

"Mẹ em ấy chăm lo cho tớ và mẹ tớ rất nhiều. Bọn họ có ân tình với tớ, mấy năm gần đây tớ vẫn luôn ở nhà em ấy." Tưởng Diên khẽ nói: "Dì Lâm đối xử với tớ rất tốt, chú Lâm cũng vậy. Nếu như không có họ, cuộc sống mấy năm nay của hai mẹ con tớ sẽ không dễ dàng đến thế. Kể từ cái năm bố tớ xảy ra chuyện đó, nếu không nhờ nhà họ Lâm thu nhận thì những người đó sẽ không tha cho mẹ con tớ. Cuộc sống bình yên suốt mười năm nay đều do nhà họ Lâm cho chúng tớ.

Cậu nói xem, tớ trốn tránh em ấy thế nào cho được? Nếu như tớ trốn tránh em ấy, nếu như sau này tớ phủi sạch quan hệ với nhà họ Lâm, vậy tớ có còn giống con người nữa không? Tớ có còn lương tâm hay không?"

Lục Dĩ Thành không muốn nghe chuyện này.

Anh không có hứng thú gì với mối quan hệ giữa Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh.

Anh cũng chẳng muốn nghe về nỗi khổ tâm của Tưởng Diên.

Những chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến anh cả.

Lục Dĩ Thành đứng dậy, nghĩ xem mình về phòng được chưa, chắc cuộc gọi của Tư Nghiên với Giang Nhược Kiều cũng đã kết thúc rồi.

Ai ngờ, một câu nói đầy bất ngờ của Tưởng Diên đã ngăn cản bước chân của anh.

Dưới ánh trăng, trông Tưởng Diên như đang lẩm bẩm gì đó, anh ta nói: "Nếu như cậu là tớ thì cậu cũng vậy thôi."

Lục Dĩ Thành dừng bước, anh nghiêng đầu sang. Trong màn đêm, trông anh như người đang đứng một nửa ngoài sáng, một nửa trong tối.

Tưởng Diên cười tự giễu, anh ta cũng đứng thẳng dậy, chuẩn bị xoay người rời đi.

Lục Dĩ Thành gọi anh ta lại, giọng nói vẫn bình thản như thế: "Tôi sẽ không." [*]

[*] Theo mình, nội tâm nam chính đã có thay đổi khá lớn và mối quan hệ với Tưởng Diên cũng đã thay đổi ít nhiều. Thể hiện rõ nhất trong tình huống này, vậy nên từ đây mình sẽ thay đổi cách xưng hô giữa hai người nhé.

Tưởng Diên dừng lại, liếc mắt nhìn anh: "Cái gì?"

"Tôi nói tôi sẽ không làm vậy." Lục Dĩ Thành mặc chiếc áo thun màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần ngủ màu xám rộng thùng thình, vẻ mặt rất trầm tĩnh: "Đừng nghĩ người khác cũng vậy, tôi biết có những chuyện rất khó xử nhưng tôi sẽ không làm vậy với người khác. Mặc dù yêu đương không được pháp luật bảo hộ giống như quan hệ vợ chồng nhưng tôi thấy, cho dù đó có là mối quan hệ gì đi chăng nữa thì ngay từ khoảnh khắc bắt đầu, chúng ta phải có trách nhiệm và đạo đức.

Nếu như tôi không thể từ chối mối quan hệ với một người em gái không cùng huyết thống trong cuộc đời tôi thì tôi sẽ không yêu đương với cô gái khác, bởi vì… việc này không công bằng với cô ấy."

Tưởng Diên hơi kinh ngạc.

Bởi vì lời nói của Lục Dĩ Thành. Anh ta rất ít khi đánh giá chuyện gì đó, anh ta thường nói một câu rằng, anh ta không phải đương sự, không biết rõ hoàn cảnh sự việc nên việc đánh giá sẽ rất phiến diện, không thích hợp.

Sau khi nói xong, Lục Dĩ Thành cũng rất hối hận.

Chuyện này không liên quan gì đến anh cả mà, sao anh lại nói vậy?

Nhưng đừng bảo anh sẽ làm vậy, đây là điều mà Lục Dĩ Thành muốn nói.

Tưởng Diên và mẹ Tưởng Diên mới là người nợ ân tình của nhà họ Lâm, không phải là Giang Nhược Kiều. Giang Nhược Kiều không liên quan gì đến nhà họ Lâm và Lâm Khả Tinh cả. Cô không cần phải gánh vác chuyện này, cũng như là, cô có đủ lý do để từ chối, thậm chí là chia tay.

Lục Dĩ Thành nói: "Nếu như là tôi, tôi sẽ không bắt bạn gái tôi phải cảm tạ ân tình của nhà họ Lâm cùng tôi, việc này chẳng liên quan gì đến cô ấy cả, cũng chẳng dính dáng gì đến chuyện tình cảm của cả hai. Hơn nữa, tôi sẽ không để chuyện như ngày hôm nay xảy ra. Tưởng Diên, nếu cậu hỏi tôi thì đây chính là cách nhìn nhận của tôi đấy."

Tưởng Diên cúi đầu im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Cậu nói đúng, là do tôi… đi quá giới hạn rồi."

Anh ta không nên, không nên bắt Giang Nhược Kiều phải nợ ân tình cùng với mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!