Chương 36: (Vô Đề)

Sau khi xảy ra chuyện đó, Lâm Khả Tinh quay về phòng mình.

Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, không hòa hoãn lại một chút nào. Cô ta vừa thấy buồn phiền vừa thấy khó chịu, thứ cảm xúc mang tên vui vẻ, ngọt ngào vì được hôn Tưởng Diên cũng biến mất không còn tăm hơi. Cô ta trốn trong phòng, phản ứng đầu tiên là trốn tránh, không biết nên đối mặt với Tưởng Diên như thế nào. Cô ta sợ anh ta sẽ chất vấn mình tại sao lại làm vậy, cũng chẳng biết nên đối mặt với Giang Nhược Kiều ra sao, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của đối phương khiến cô ta sợ hãi vô cùng.

Cô ta nghe thấy động tĩnh dưới tầng, bèn di chuyển cơ thể đã chết lặng của mình đến bệ cửa sổ.

Cách một khoảng, cô ta không nghe rõ cuộc nói chuyện giữa bọn họ, mãi cho đến khi bạn thân Giang Nhược Kiều hét lên một câu…

"Không chia tay để giữ lại ăn mừng năm mới hay gì?"

Trong nháy mắt, thân mình cô ta chợt khựng lại.

Chia tay?

Trong mắt Lâm Khả Tinh tràn đầy nỗi kinh hoàng. Sao lại chia tay cơ chứ? Sao có thể chia tay cho được? Cô ta cảm nhận được nỗi bất an, khóe mắt bất tri bất giác đỏ ửng cả lên. Cô ta cảm thấy đều do bản thân mình cả, nếu cô ta không ghé qua chơi, nếu như cô ta không hồ đồ và chịu lên tiếng ngăn cản anh ta, vậy thì, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ chẳng xảy ra.

Lâm Khả Tinh thích Tưởng Diên nhiều năm như thế, không ai hiểu rõ tình cảm và sự cố chấp mà Tưởng Diên dành cho Giang Nhược Kiều hơn cô ta.

Nếu Giang Nhược Kiều muốn chia tay thì anh ta phải làm sao giờ? Anh ta phải làm sao?

Giang Nhược Kiều ngồi lên xe rời đi, Lâm Khả Tinh càng hận bản thân mình hơn, hận đến mức giọt lệ trào dâng, cô ta cảm thấy mình quá tệ hại. Không giúp Tưởng Diên tỉnh táo lại thì cũng thôi đi, bây giờ cô ta còn đi phá hoại tình cảm của anh ta khiến anh ta phải đau lòng khổ sở! Cô ta thật đáng chết mà!!

Nếu như, nếu như cô ta biến mất thì tốt rồi.

Hai mắt Lâm Khả Tinh mịt mờ ngân ngấn lệ, lần đầu tiên cô ta thấy chán ghét bản thân đến thế.

Dưới tầng.

Sau khi Giang Nhược Kiều rời đi, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Bấy giờ Tưởng Diên không còn để ý đến việc tại sao Lục Dĩ Thành ngăn mình lại nữa. Anh ta đứng ngây ngốc một lúc lâu, sau đó mới giật mình tỉnh táo lại, lấy điện thoại ra để gọi cho cô nhưng lại phát hiện đầu dây bên kia đang bận. Ngón tay anh ta run rẩy gõ tin nhắn gửi cho cô, bên kia lại hiển thị anh ta không phải bạn bè của cô nữa.

Không nghi ngờ gì nữa, sau khi lên xe, Giang Nhược Kiều đã cho tất cả phương thức liên lạc của Tưởng Diên vào danh sách đen rồi.

Cô quyết tâm chia tay, tuyệt đối không muốn dính líu gì đến anh ta nữa.

Đây là lần đầu tiên Giang Nhược Kiều dứt khoát như vậy.

Tưởng Diên hoàn toàn cuống cuồng.

Cả thế giới như đang xoay vòng, anh ta lảo đảo một bước, suýt chút nữa đã ngã xuống. Anh ta mò mẫm chìa khóa xe trong túi quần, không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ ôm lòng quyết tâm phải lái xe đuổi theo cô.

Hành động của anh ta khiến những người khác giật mình.

Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong cũng xông tới ngăn anh ta lại.

Tưởng Diên vẫn đang giãy giụa: "Để tớ đuổi theo cô ấy, cô ấy vẫn chưa nghe tớ giải thích!"

Tình cảnh lúc đó hỗn loạn vô cùng, mấy người Vân Giai thì lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn. Lục Dĩ Thành không chịu được nữa, anh sải bước tiến lên kẹp anh ta lại, lạnh lùng nói: "Có phải cậu điên rồi không, lái xe ngay lúc này ư? Cậu có biết bản thân cậu đã uống nhiều bia thế nào không hả? Cậu muốn chết, chẳng có ai ngăn cản đâu, nhưng cậu lái xe như vậy rồi đụng phải người khác trên đường thì phải làm sao đây?

Cậu có trách nhiệm với bản thân cũng như người khác một chút đi, được không hả?"

Say rượu lái xe không chỉ hại bản thân mình mà còn hại người khác nữa.

Chí ít, anh ta không được làm hại người khác.

Tưởng Diên mù quáng nhưng cũng á khẩu không trả lời lại được.

Ba người Vân Giai vô cùng kinh ngạc, đây đúng là lần đầu tiên họ thấy Lục Dĩ Thành phẫn nộ, cũng là lần đầu tiên trông thấy vẻ mặt này của anh.

Nhưng Lục Dĩ Thành nói đúng, Tưởng Diên uống nhiều rượu như vậy, với bộ dạng này, anh ta không thể lái xe được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!