Giang Nhược Kiều không xuống tầng mà lên tầng, quay về phòng của mình, bắt đầu thu dọn hành lý.
Vì chỉ ở lại hai ngày một đêm nên hành lý của cô cũng không nhiều lắm, việc thu dọn cũng khá dễ dàng. Trong giây phút đóng nắp vali rồi kéo khóa kéo lại, cô không biết mình nên thấy thất vọng hay nên thở phào nhẹ nhõm.
Tình cảm của cô dành cho Tưởng Diên đã sớm tan biến từng chút, từng chút một trong khoảng thời gian này rồi.
Thấy anh ta và Lâm Khả Tinh quấn quýt lấy nhau như vậy, lòng cô không nảy sinh cảm xúc buồn bã gì nhiều, chỉ thấy hơi chết lặng. Có lẽ đây là cốt truyện, rõ ràng nội dung câu chuyện không còn giống nhau nữa nhưng những chuyện nên diễn ra thì vẫn sẽ phải diễn ra. Có lẽ, việc cô đẩy nhanh cốt truyện cũng chẳng còn cần thiết nữa rồi.
Trong nguyên tác, đoạn ở nông trại này, nữ phụ và nam chính không hề buồn bực gì nhau, thậm chí còn không có tình tiết chơi trò nói thật hay mạo hiểm này. Ông chủ đã tự tay pha rượu dương mai rồi rót đầy chén cho từng người trong số họ. Nữ phụ không muốn uống rượu nên nam chính đã uống thay cô, rồi tiện thể uống thay "em gái" Lâm Khả Tinh. Ba ly rượu vào bụng, nồng độ cồn không thấp nên sau khi uống xong anh ta bắt đầu ngà ngà say.
Sau một hồi trò chuyện với bạn bè, anh ta chịu không nổi nữa nên đã lên lầu về phòng của mình. Lâm Khả Tinh lo rằng anh ta sẽ thấy khó chịu nên nhân lúc mọi người không để ý, cô ta đã đi đến phòng anh ta. Nam chính nhận nhầm người nên đã hôn cô ta… Sau khi hoàn hồn lại, cô ta đẩy anh ta ra rồi vội vã trở về phòng.
Ngày hôm sau, nam chính đã quên mất chuyện này, trái lại, anh ta có hỏi nữ phụ rằng tối qua có đến tìm anh ta không. Nữ phụ bảo là không có nên anh ta cho rằng đó chỉ là một giấc mơ.
Trong hiện thực, ông chủ không mời bọn họ uống rượu dương mai bởi vì trên bàn ăn có con nít. Rượu dương mai dễ khiến người ta say, vợ ông chủ cũng có con nhỏ nên lo rằng con mình sẽ tưởng đây là đồ uống được rồi đòi uống. Với lại, chẳng qua nhóm này là sinh viên, không nên đưa rượu cho bọn họ.
Từ đầu đến cuối, cô rất thờ ơ, chỉ đứng ngoài quan sát. Cô không muốn tái hiện lại cốt truyện trong nguyên tác, chẳng qua là vì thân phận đương sự mà thôi.
Nhưng mà…
Tưởng Diên vẫn uống rượu, vẫn không thoải mái rồi vẫn trở về phòng trước, và, vẫn cúp điện.
Khiến người ta sợ hãi biết bao.
Giang Nhược Kiều thấy sợ nhưng lúc nhìn thấy hai người đó quấn quýt bên nhau, loại cảm xúc này đã vơi đi ít nhiều.
Cốt truyện không còn giống trước nữa, cô chia tay với Tưởng Diên không phải vì "ham phú phụ bần" như trong nguyên tác, mà là do… Anh ta tiếp xúc thân mật với cô gái khác, hơn nữa, anh ta còn không biết phân rõ giới hạn với cô gái này.
Hôm nay, cô nhất định phải rời đi.
Nếu bây giờ cô không rời đi thì người đi sẽ là Lâm Khả Tinh.
Lâm Khả Tinh sẽ tủi thân rời đi, cứ như vậy, không phải cô đang trao quyền quyết định vào tay bọn họ hay sao? Nếu như bọn họ đến giải thích với cô rằng đó chỉ là hiểu lầm… Nếu như anh ta nói Lâm Khả Tinh không có ý đó với anh ta, chỉ là vô ý mà thôi, khi đó mới thực sự khiến cô thấy buồn nôn.
Cô tuyệt đối sẽ không cho bọn họ có cơ hội biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Người rời đi trước mới là người chiếm thế thượng phong.
Giang Nhược Kiều kéo vali rời đi với tốc độ nhanh nhất, đây là căn nhà tầng do ông chủ tự xây, không có thang máy. Cô kéo vali muốn đi xuống tầng, dù hành lý không nhiều nhưng vali vẫn hơi nặng một chút, huống chi còn đi xuống tầng như vậy nữa. Trong lúc cô đang cắn răng dùng sức thì một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy vali của cô, cô ngước mắt nhìn, là Lục Dĩ Thành.
Chẳng lẽ nãy giờ anh vẫn đứng chờ trước chỗ cầu thang này sao?
Anh lo rằng cô sẽ làm chuyện ngu xuẩn gì đó phải không?
Cô sẽ không đâu nhé:)
Dẫu rằng, Giang Nhược Kiều rất rất muốn nổi điên, vả lại cô cũng chẳng cần giày vò Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh làm gì.
Lực tay của Lục Dĩ Thành mạnh đến kinh người, Giang Nhược Kiều thấy anh xem cái vali nhẹ tựa như lông hồng vậy, như thể không cần phải tốn chút sức lực nào.
Cô không thể làm gì khác ngoài việc đi theo anh xuống tầng dưới, sau khi xuống tầng một, có lẽ vì muốn tránh hiềm nghi nên anh đã đưa vali lại cho cô.
Giang Nhược Kiều không phải là người không biết điều, vừa nãy anh theo cô đi đến phòng của Tưởng Diên, rồi lại đi một mạch theo cô. Tuy anh không nói gì, thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh.
Cô mím môi, nói với anh: "Cảm ơn."
Lục Dĩ Thành chỉ nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh.
Trong vườn, mấy người kia đang đánh bài Poker, khi thấy Giang Nhược Kiều kéo vali đi đến, mấy người Vân Giai ném bài trên tay rồi vọt đến, vẻ mặt kinh ngạc: "Nhược Kiều, cậu đang làm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!