Chương 32: (Vô Đề)

Bầu không khí trong phòng hơi trầm lắng.

Tưởng Diên cũng chưa kịp hoàn hồn lại, Lục Dĩ Thành phản ứng nhanh nhạy, bấy giờ anh mới nhận ra mình vừa nói cái gì, đành bất lực vân vê chóp mũi. Chuyện này, sao lại trách Tưởng Diên cho được? Tưởng Diên không biết gì cả, thế nhưng, anh cũng chẳng thể trách Tư Nghiên được, hình như làm vậy là hơi hà khắc với một đứa trẻ. Đứa bé nào cũng muốn chiếm bố mẹ làm của riêng cả, đặc biệt là mẹ mình.

Trên mạng từng có vài tấm hình rất nổi tiếng, nói rằng, đối với trẻ con, bản thân nó là một vũ trụ, và mẹ của chúng chính là trung tâm vũ trụ đó.

Có lẽ Tư Nghiên đã chấp nhận việc bây giờ mẹ mình đang quen một anh bạn trai khác, nhưng không có nghĩa là nhóc sẽ chấp nhận được việc người đàn ông kia cưới mẹ mình.

Trẻ con vẫn còn nhỏ, sao có thể hiểu được ý nghĩa của việc kết hôn cơ chứ.

Thế nên Tư Nghiên mới tức giận như vậy.

Vậy ra, anh và Giang Nhược Kiều là những người đáng trách trong chuyện này sao? Cũng không hẳn, dù là anh hay là cô, cả hai vẫn luôn duy trì khoảng cách an toàn, bọn họ cũng chẳng mong muốn mọi chuyện đi đến bước đường này.

Lục Dĩ Thành thầm thở dài một hơi, anh kìm nén cảm xúc lại, vẻ mặt dần trở nên điềm đạm hơn. Anh thành khẩn nói lời xin lỗi với Tưởng Diên: "Xin lỗi, giọng điệu của tớ hơi cáu gắt."

Đầu óc của Tưởng Diên đang rất mơ hồ.

Nhưng mà, thật ra anh ta cũng chẳng để trong lòng làm gì.

Chẳng qua là, anh ta cảm thấy đứa trẻ này hơi kỳ lạ, nhưng ngẫm lại mới thấy nhóc này có vẻ rất thích Nhược Kiều… Vậy nên, khi nghe anh ta nói như vậy, chắc nhóc thấy không vui đây mà. Anh ta cũng thật là, cần gì phải đùa với một đứa bé như thế cơ chứ. Tưởng Diên cũng vội vã đáp lại: "Không sao, không sao, thật ra tớ cũng không nên nói mấy lời như vậy trước mặt trẻ con."

Lục Dĩ Thành rũ mắt: "Nó rất thích Giang Nhược Kiều."

Tưởng Diên đã hiểu rồi.

Mấy đứa nhóc này ấy mà, một khi đã thích chị gái nào đó rồi thì không chừng trong lòng còn có mấy suy nghĩ dễ thương như "Sau này khi lớn lên mình muốn kết hôn với chị ấy" nữa đấy chứ.

Cũng không khó hiểu mấy, dù sao thì trước đây khi ra ngoài ăn cùng Nhược Kiều, có một cậu nhóc cũng đi đến, Nhược Kiều chơi đùa với cậu nhóc đó một lát thôi mà nó đã thề non hẹn biển các kiểu rồi "Chị ơi chị chờ em lớn nhé, sau này em sẽ theo đuổi chị"…

Suy cho cùng, vẫn là do thích Nhược Kiều mà thôi.

Anh ta cười cười: "Cô ấy được nhiều trẻ con thích thật."

Lục Dĩ Thành không biết nên nói như thế nào.

Tưởng Diên nghĩ ngợi một chút, anh ta không có thói quen ngủ trưa nhưng trong phòng có một bạn nhỏ hơi buồn ngủ rồi. Anh ta không thể ngồi trong phòng làm phiền cậu nhóc được, vậy nên Tưởng Diên đành rời giường đứng dậy, cầm điện thoại và cục sạc pin đi, cười nói: "Tớ đến phòng của bọn Đỗ Vũ ngồi một chút, tớ sợ chơi game làm ồn đến cậu nhóc đang ngủ."

Lục Dĩ Thành nói: "Cảm ơn nhiều."

Tưởng Diên đặt tay lên vai anh: "Khách sáo gì chứ."

Lạ thì lạ thật đấy, nhưng Tưởng Diên không việc gì phải tức giận vì chuyện nhỏ nhặt như thế này cả. Hơn nữa, Lục Dĩ Thành đã nói lời xin lỗi rồi, nghĩ kỹ lại thì thấy cũng không khó hiểu lắm. Hẳn là Lục Dĩ Thành thấy mệt mỏi lắm khi phải chăm sóc một đứa bé như thế này, phải lo từng miếng ăn, từng giấc ngủ của nó, nghĩ thôi là thấy tê cả da đầu rồi.

Chuyện ngày hôm nay Lục Dĩ Thành tức giận khiến anh ta rất khó hiểu, nhưng anh ta chẳng biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì với Lục Dĩ Thành, tại sao sau này anh phải chăm sóc một đứa trẻ cơ chứ… Có lẽ Lục Dĩ Thành cũng cảm thấy rất phiền não nhưng lại âm thầm chịu đựng hết, trùng hợp thay, lần này anh ta lại chọc đúng vào chỗ đó.

Ôi bạn tôi!

Tưởng Diên nói tiếp: "Sau này nếu cần giúp một tay thì cậu cứ nói, nếu khách khí như thế mãi nghĩa là cậu không coi tớ là bạn, là người nhà của cậu rồi."

Lục Dĩ Thành càng trầm lặng hơn.

Lúc Tưởng Diên đã rời khỏi phòng, anh mới nhìn sang Lục Tư Nghiên.

Cậu nhóc đã ngừng khóc rồi.

Khi nãy nhóc không khóc kiểu khổ sở, mà khóc vì tức giận. Đây là lần đầu tiên Tưởng Diên thấy Lục Dĩ Thành tức giận, Lục Tư Nghiên cũng thế. Trong trí nhớ của Lục Tư Nghiên, bố cũng từng tức giận vài lần, nhưng mà, dù có tức giận thì bố vẫn rất điềm đạm, chưa từng thể hiện vẻ mặt như thế này.. Trong chốc lát, Lục Tư Nghiên bỗng thấy hơi sợ anh, lo rằng bố sẽ khiển trách nhóc.

Nhưng bắt nhóc phải nói xin lỗi sao, nhóc không làm được đâu!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!