"Sếp Lục, cậu có tình yêu rồi."
Lục Dĩ Thành chợt phát hiện rằng, thì ra chính anh cũng có một mặt không muốn để cho người khác biết.
Tựa như giờ phút này vậy, anh không những không hề kích động mà ngược lại còn giữ được sự bình tĩnh như ngày thường để giải thích: "Không phải."
Trước mắt, anh và Giang Nhược Kiều chỉ vừa mới quen biết, cũng chưa hề có va chạm gì vượt qua khoảng cách an toàn.
Hai người bọn họ chỉ cùng đưa cậu nhóc đi đến báo danh ở trường mầm non. Ngoại trừ lần đó ra thì số lần gặp nhau riêng tư giữa hai người không nhiều nhặn gì, phần lớn thời gian đều là anh đưa nhóc đến gửi ở chỗ cô.
Cũng bởi vì lý do này mà đối với Tưởng Diên, có thể xem là anh không thẹn với lòng.
Ngay cả khi đứa bé này từ tương lai xuyên thời gian mà đến đây.
Đến cuối cùng, rốt cuộc là tương lai đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh và Giang Nhược Kiều lại ở bên nhau, anh không tài nào hiểu nổi. Nhưng anh dám khẳng định rằng, ở cái "tương lai" đó, anh tuyệt đối không làm ra loại chuyện tranh giành bạn gái với bạn thân của mình.
Trong lúc Tưởng Diên còn đang định trêu chọc thêm vài câu thì Lục Tư Nghiên lại đột ngột mở miệng: "Đây là đồ của mẹ cháu!"
Nhóc nói xong thì lập tức muốn đến lấy lại.
Đây là do mẹ nhóc không cẩn thận mà để lại đây.
Tưởng Diên ngẩn người, anh ta chợt phát hiện có lẽ bản thân đang đùa giỡn hơi quá trớn nên vội vã đưa ngay cái bình phun sương cho cậu nhóc: "Ngại quá, thật ngại quá."
Ngẫm lại cũng đúng.
Nếu Lục Dĩ Thành có bạn gái thì sao mấy người bọn họ lại không biết cho được??
Hơn nữa, học chung với nhau hai năm, Tưởng Diên cũng nhìn ra được Lục Dĩ Thành là người chuyên tâm vùi đầu vào việc học hành, hoàn toàn không có lòng dạ với chuyện yêu đương. Trong từ điển của Lục Dĩ Thành hiện giờ, hai chữ "yêu đương" được anh định nghĩa là vừa lãng phí thời gian, vừa lãng phí tiền bạc.
Nhưng anh ta chỉ cầm cái bình phun sương để trêu chọc Lục Dĩ Thành một chút thôi.
Kết quả là, cái bình phun sương đó lại là của mẹ cậu nhóc.
Mẹ của nhóc này chắc hẳn là người lớn trong nhà Lục Dĩ Thành đúng không?
Tóm lại là mặt mũi mất hết rồi.
Lục Tư Nghiên cầm lấy cái bình phun sương rồi đứng dậy, vô cùng cẩn thận bỏ vào trong túi xách của mình rồi kéo dây khóa túi lại, bấy giờ nhóc mới thấy yên tâm, lại còn rất phóng khoáng mà khoát tay: "Không sao đâu, mẹ của cháu không để ý đâu."
Lục Tư Nghiên quả là thông minh rất đúng nơi đúng lúc.
Đừng cho là cậu nhóc này chỉ mới năm tuổi, thật ra cái gì nên hiểu thì nhóc đều hiểu hết cả rồi. Bây giờ, chắc chắn nhóc sẽ không gọi Lục Dĩ Thành là "bố" ngay trước mặt Tưởng Diên.
Cậu nhóc ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lục Dĩ Thành xuống tầng.
Tưởng Diên đi trước mặt hai bố con một khoảng khá xa, Lục Dĩ Thành xách theo túi hành lý, anh cố tình đi chậm vài bước, khẽ dặn dò Lục Tư Nghiên: "Cô ấy cũng đi cùng chúng ta."
Lục Tư Nghiên nhất thời chưa kịp phản ứng, hỏi lại: "Ai ạ?"
"Cô ấy."
Lục Tư Nghiên ngơ ngác mất vài giây mới kịp phản xạ lại, suýt thì nhóc đã hét toáng lên: "Mẹ cũng đi sao?"
Lục Dĩ Thành khẽ ho một tiếng: "Nói nhỏ một chút." Anh không muốn nói nhưng lúc này cũng phải nói cho cậu nhóc biết: "Người vừa nãy chính là bạn thân của bố, cũng là bạn trai hiện giờ của mẹ."
Hiếm có dịp Lục Tư Nghiên không thể thốt ra thành lời.
"Con không biết phải nói gì mới phải." Lục Tư Nghiên khẽ lẩm bẩm: "Bố không ghen à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!