Lâm Khả Tinh mặt ủ mày chau đi ra khỏi nhà nhỏ, vừa hay đụng phải mẹ Tưởng vừa mới trở về.
Mẹ Tưởng nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Khả Tinh, không nhịn được mà ân cần hỏi han: "Cháu sao vậy?"
Bà quay đầu nhìn vào trong nhà nhỏ rồi lại hỏi: "Có phải là A Diên bắt nạt cháu, đúng không?"
Lâm Khả Tinh lắc đầu nguầy nguậy: "Không có, không có ạ, chỉ là, cháu cảm thấy…" Cô ấy không biết nói dối, ánh mắt có hơi rối loạn, đột nhiên cô ấy chợt nghĩ ra một cái cớ, chưa kịp suy nghĩ quá nhiều mà đã vội buột miệng thốt ra: "Là cháu chưa quen khí hậu! Đúng vậy, là cháu chưa quen với khí hậu mà thôi!"
Mẹ Tưởng bị cái lý do này của cô ấy chọc cười, nhìn cô ấy với ánh mắt dịu dàng, bà nói: "Vẫn còn trẻ con lắm. A Diên không ra ngoài sao?"
"Dạ không ạ." Lâm Khả Tinh hạ thấp giọng rồi nói: "Bạn gái của anh ấy bận rồi."
"Thế à." Mẹ Tưởng nói: "Chẳng trách." Bà lại thở dài một hơi, nỗi u phiền lại hiện lên trên khuôn mặt: "Lại nói, A Diên năm nay đã hai mươi mốt tuổi rồi, trước đây còn không cảm nhận được, nhưng hiện giờ nó đã yêu đương, dì lại thấy hơi bối rối. Vốn cứ nghĩ là nó sẽ lập nghiệp trước mới lập gia đình, hiện giờ, xem ra là… Haiz, cũng không biết con gái nhà người ta có ghét bỏ con trai nhà chúng ta không nữa."
Lâm Khả Tinh không hề nghĩ ngợi đã bật thốt lên: "Không thể nào!"
Trong mắt của cô ấy, anh Tưởng Diên chính là người tốt nhất trên cõi đời này.
Không có khả năng người khác ghét bỏ anh ta, sao lại có người ghét bỏ anh ta cơ chứ.
Mẹ Tưởng nhìn cô ấy: "Cũng chỉ có người mẹ ruột này và cháu mới có thể nhìn thấy Tưởng Diên là người tốt, lúc này chỉ còn chờ xem điều kiện của nhà gái như thế nào. Cháu nhìn xem, bố của Tưởng Diên mất rồi, chúng ta thì cái gì cũng không có, nếu thật sự muốn bàn chuyện kết, hôn nhà chúng ta cũng không lo được thứ gì, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, dì đều thấy rất lo lắng.
Cứ nghĩ tới lúc đó con gái người ta sẽ bắt bẻ A Diên, dì lại thấy đau lòng."
Lâm Khả Tinh nghe bà nói như thế trong lòng càng thêm khó chịu.
Mẹ Tưởng vội chuyển đề tài: "Cháu xem đấy, không hiểu sao dì lại nói mấy chuyện này với cháu làm gì chứ. Đúng rồi, mấy hôm trước dì vô tình nghe A Diên nói sẽ cùng bạn học đi nông trại ở trên núi, Khả Tinh, cháu cũng đi chung đi."
Lâm Khả Tinh ngạc nhiên hỏi: "Cháu ư? Hình như không tiện cho lắm?"
Cô ấy không hề quen biết bất cứ người bạn học nào của Tưởng Diên, làm sao mà đi được đây? Vả lại, Giang Nhược Kiều cũng đi cơ mà.
"Sao lại không tiện?" Mẹ Tưởng nói: "Ở trong lòng dì, chúng ta chính là người một nhà mà, hơn nữa, trong khoảng thời gian này, tâm trạng của cháu lúc lên lúc xuống, dì nhìn cháu như vậy cũng thấy xót xa lắm. Khả Tinh, cháu đi đi, dì cũng muốn nhờ cháu giúp đỡ đôi chút."
"Sao ạ?"
Mẹ Tưởng cười nói: "Cho cháu ra ngoài giải sầu, thuận tiện giúp dì xem thử bạn gái của A Diên thế nào."
Lâm Khả Tinh đáp: "Chị ấy tốt lắm ạ."
Mẹ Tưởng lắc đầu: "Cháu chưa từng gặp cô ấy, chẳng qua là nghe A Diên kể lại thôi, sự thật như thế nào thì chỉ có gặp mặt trực tiếp mới biết được. Khả Tinh à, việc này dì không tiện giải thích với Tưởng Diên, dì sợ thằng bé sẽ tức giận, cháu giúp dì việc này, có được không?"
Như thể bị bỏ bùa mê, Lâm Khả Tinh nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Cô ấy cũng thật sự rất rất muốn đến để xem thử Giang Nhược Kiều mà Tưởng Diên hết mực trân quý đó rốt cuộc là người như thế nào.
…
Mặt khác, ở bên này Lục Dĩ Thành lại tiếp tục đưa Giang Nhược Kiều đi xem thêm hai trường mầm non khác.
Lục Tư Nghiên thật sự ngủ rất sâu, cánh tay của Lục Dĩ Thành đã tê rần hết cả lên nhưng anh vẫn không buông tay. Giang Nhược Kiều thấy vậy thì chủ động đề nghị: "Hay là đưa tôi bế một chút đi?"
Lục Dĩ Thành liếc mắt nhìn Giang Nhược Kiều.
Cánh tay của cô rất nhỏ.
Không chừng cánh tay của Lục Tư Nghiên còn đầy đặn hơn cánh tay của cô nữa.
Lục Dĩ Thành lắc đầu: "Không được, cậu không bế nổi đâu, cũng là do tôi đã quen tay thôi. Tôi nghĩ thằng bé còn ngủ khoảng tầm mười phút nữa mới tỉnh dậy, "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!