Chương 24: (Vô Đề)

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Dĩ Thành mang theo đầy đủ giấy tờ, dẫn theo Lục Tư Nghiên đi tới đại sảnh làm chứng từ số 1 trong đồn cảnh sát của khu chung cư.

Anh đã gọi điện thoại đến để được tư vấn về thủ tục làm hộ khẩu.

Thời gian làm việc là buổi sáng, lúc này, đại sảnh làm chứng từ số 1 không có quá nhiều người nên sau khi lấy được số thứ tự anh sẽ ngồi chờ đến lượt. Lúc nhận được số thứ tự của mình rồi thì anh lại cố gắng hết sức tự trấn tĩnh bản thân, hãy nhớ rõ mục đích khi đến đây. Đầu năm nay, chuyện con ngoài giá thú nhập hộ khẩu không phải là chuyện hiếm lạ gì, hầu như ngày nào cũng có, chẳng qua là tình huống của Lục Dĩ Thành có hơi đặc biệt hơn người khác. Nhưng nhân viên công tác ở đại sảnh chứng từ số 1 cũng đã quen với gió táp mưa sa, sau khi liếc nhìn hai người Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên thì bình tĩnh thực hiện các thủ tục theo trình tự được quy định.

Tất cả giấy tờ và thủ tục đều đầy đủ.

Sau khi đóng dấu xong, Lục Dĩ Thành đã có trong tay một cuốn sổ hộ khẩu mới.

Trên sổ hộ khẩu mới này, anh không còn cô độc, lẻ loi nữa.

Trên cuộc đời này, anh lại có người thân của mình, trên sổ hộ khẩu ghi rõ Lục Tư Nghiên và chủ hộ Lục Dĩ Thành có quan hệ cha con.

Thật kỳ lạ biết bao, rõ ràng là anh đã sớm chứng minh được sự thật Lục Tư Nghiên, nhóc là con trai của anh, nhưng mãi cho đến giờ phút này anh mới cảm nhận được.

Lục Tư Nghiên vẫn là Lục Tư Nghiên.

Sau khi có hộ khẩu, Lục Tư Nghiên đã có được một vị trí trên cuộc đời này, nhóc đã có thể đi học như những bạn nhỏ khác.

Lục Dĩ Thành báo tin tức này cho Giang Nhược Kiều.

Giang Nhược Kiều nhận được tin nhắn trong lúc đang chụp ảnh Hán phục mùa thu ở trong vườn. Làm người mẫu trông thì có vẻ kiếm được nhiều tiền nhưng thực tế cũng không kém phần vất vả. Thời buổi này chẳng có công việc nào thật sự an nhàn, thoải mái cả. Giống như bây giờ vậy, nhiệt độ bên ngoài gần ba mươi tám, ba mươi chín độ, chỉ đứng ngoài trời thôi mà đã không khác gì đi tắm hơi, thế mà cô lại phải mặc trang phục của mùa thu.

Một khi đã bắt đầu vào trạng thái quay chụp thì phải mất hết ba tiếng đồng hồ để đánh lớp nền. Sau khi công việc quay chụp kết thúc cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.

Trong lúc giải lao, mỗi tay Giang Nhược Kiều cầm một cái quạt điện.

Lớp trang điểm đã trôi mất, nhân viên công tác đang ngồi bên cạnh giúp cô dặm lại lớp nền.

Bận rộn xong xuôi, cô không ăn gì mà chỉ ngồi trên ghế xếp nhỏ uống nước đá, tính toán khoản tiền tiết kiệm đã gửi ngân hàng.

Cô lúc nào cũng hào phóng với bản thân, kiếm được càng nhiều tiền thì tiêu xài cũng nhiều hơn. Mấy năm gần đây, số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng của cô chỉ vừa qua khỏi sáu con số. Đối với bạn học của cô, con số này có thể xem là rất lớn, nếu không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh thì cô hoàn toàn có thể sống cực kỳ thoải mái.

Nhưng mà, bây giờ thì sao, với khoản tiền ít ỏi đó mà vừa nuôi cô lại vừa phải nuôi thêm một cái máy nuốt tiền, không chừng chưa đến một năm mà cô phải treo miệng rồi. Một năm sau cô vẫn còn là sinh viên đó! Khó trách những người người đã có gia đình phải nuôi con đều lo âu như vậy, không lo không được, nuôi dưỡng một đứa bé thật sự tốn kém quá mà!

Hợp đồng với bà chủ đến cuối năm nay là hết hạn.

Cô không muốn tiếp tục làm công việc này nữa, vả lại, cô cũng đã nói với bà chủ rằng, tốt nhất là đến trong vui vẻ, đi trong bình yên, nếu như gia hạn hợp đồng thì ít nhất thời hạn cũng phải hai tới ba năm.

Vốn dĩ kế hoạch của cô là sẽ điều chỉnh lại trạng thái của bản thân thật tốt trong năm sau.

Haiz, nhưng mà bây giờ xem ra là không kiếm tiền thì không được rồi.

Giang Nhược Kiều cau mày.

Với những chuyện mới phát sinh, trông bà chủ có vẻ khá quan tâm, mà mấy hôm nay đúng lúc rảnh rỗi nên thường đi vào ngồi. Hôm nay bà chủ cũng đi vào, vừa bước vào đã nhìn thấy Giang Nhược Kiều ngồi trên ghế xếp nhỏ chống tay lên má, vẻ mặt đăm chiêu giống như là đang suy nghĩ về chuyện hệ trọng của thế giới vậy.

Chị ấy đi vào bên trong, bước tới ngồi xuống bên cạnh Giang Nhược Kiều, tò mò hỏi cô: "Làm sao thế, có phải trong người không được khỏe không?"

Mặc quần áo dày cộm giữa cái thời tiết này, còn phải quay hình dưới ánh nắng chói chang như thế này, quả thật là rất vất vả.

Cái nghề này chính là như vậy, thật sự kiếm được tiền nhưng không dễ dàng chút nào.

Nét mặt của Giang Nhược Kiều giãn ra chút ít, cô lắc đầu đáp: "Không có ạ."

Chỉ đang nghĩ tới việc nuôi dưỡng một đứa trẻ thì áp lực lớn đến mức muốn treo cổ mà thôi.

"Có chuyện gì thế?" Bà chủ không giấu được sự quan tâm của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!