Buổi chiều có hai cặp tình nhân muốn đến xem nhà, Lục Dĩ Thành thì lại bận dạy kèm tại nhà học sinh, cũng may mà hôm qua anh đã báo trước với Giang Nhược Kiều. Sau khi Giang Nhược Kiều ăn cơm trưa xong thì đón xe qua chỗ anh. Dường như tháng tám là tháng nắng nóng nhất trong năm. Thời điểm Giang Nhược Kiều bước ra ngoài, nhìn thấy ánh nắng mặt trời chói chang đang thiêu đốt thì không khỏi cảm thán:
Giang Nhược Kiều ơi là Giang Nhược Kiều, mày của bây giờ đúng là giống y như đang hy sinh tất cả vì con.
Nếu là trước đây, bất kể là ai hẹn gặp thì cô cũng quyết không bước chân ra ngoài, dù chỉ là nửa bước, đối phương có là ai thì cũng không có ngoại lệ nào.
Trên mạng có một câu thế này: Người duy nhất có thể khiến một người bước ra khỏi nhà, ấy chính là tình yêu đích thực của người đó.
Xem ra là mấy anh bạn trai cũ kia không thể trở thành tình yêu đích thực của cô nhưng con trai của cô thì có thể.
Có thể nói, Giang Nhược Kiều đã trang bị đầy đủ "vũ khí hạng nặng".
Không chỉ bôi kem chống nắng lên mặt mà cả vùng da sau vành tai và phần mắt cá chân cô cũng không hề bỏ sót. Đã thế cô còn mặc áo khoác chống nắng, đội mũ chống nắng, thậm chí cô còn vác thêm một cây dù che nắng rồi mới dám hiên ngang bước ra khỏi chung cư, trông cô như một chiến binh vậy. Giữa nắng trời gay gắt, cô rảo bước về phía cổng khu chung cư, người tài xế mà cô đặt qua mạng cũng đã đến đợi.
Đường phố lúc bấy giờ hoàn toàn thông thoáng nên đúng một giờ chiều cô đã đến trước khu chung cư của Lục Tư Nghiên.
Lục Dĩ Thành rất lịch sự, anh đã đi xuống tầng từ mười phút trước để chờ cô. Lục Tư Nghiên cũng đòi đi theo anh để xuống đón mẹ.
Lục Dĩ Thành lấy từ trong túi ra một tấm thẻ vào cổng, Lục Tư Nghiên thì thở dài như người lớn: "Cục cưng mệt muốn chết luôn rồi."
Nụ cười ẩn hiện trên khóe môi của Lục Dĩ Thành trong chốc lát, sau đó anh quay lại giải thích với Giang Nhược Kiều: "Nhà tôi ở tầng sáu."
Giang Nhược Kiều: "…"
Lục Dĩ Thành rất khỏe, cũng nhờ vào việc quanh năm suốt tháng vận động kiểu này nên anh mới trở thành một thiếu niên hai mươi tuổi tràn đầy sinh lực như bây giờ, đi một hơi sáu tầng cứ như là đang đi dạo vậy. Cũng bởi vậy mà Lục Tư Nghiên với Giang Nhược Kiều bắt đầu so sánh với anh.
Lục Tư Nghiên vừa thở hổn hển vừa nói: "Không lết nổi nữa…"
Giang Nhược Kiều cũng không khá khẩm hơn cậu nhóc bao nhiêu. Tiết thể dục có thể trốn được bao nhiêu tiết thì cô trốn bấy nhiêu. Thời tiết bây giờ đã nóng nực mà cô còn phải leo tận sáu tầng, thế nên khuôn mặt vốn luôn trắng trẻo của cô cũng ưng ửng hồng.
Lục Dĩ Thành vừa mở cửa ra đã thấy Lục Tư Nghiên giống như cá chạch lanh lẹ chui vào nhà, rất chu đáo mà cầm đôi dép đi trong nhà màu đỏ tươi trên kệ giày đặt cạnh chân Giang Nhược Kiều, lúm đồng tiền thấp thoảng hiện lên theo nụ cười: "Mẹ ơi, mẹ thay dép đi."
Giang Nhược Kiều nhìn thấy đôi dép đi trong nhà đó thì thấy khá ngạc nhiên nên cô nhìn về phía Lục Dĩ Thành.
Không biết vì lý do gì, rõ ràng là cô không có quá nhiều hiểu biết về Lục Dĩ Thành nhưng cô lại cảm nhận được rằng, chắc chắn đôi dép này chưa từng được bất kỳ người phụ nữ nào mang.
Lục Dĩ Thành chớp chớp mắt: "Là Tư Nghiên một hai đòi mua cho bằng được."
Lục Tư Nghiên dùng giọng điệu muốn tranh công mà nói: "Đúng, đúng, bố rất keo kiệt đó mẹ, nhất định phải mua đôi dép này cho bằng được. Mẹ ơi, mẹ chịu khó đi đôi dép xấu xí này nhé."
Giang Nhược Kiều hơi nhíu mày lại nhưng vẫn đi đôi dép màu đỏ vào.
Cái màu sắc này… thật sự rất kén màu da.
Nói ngắn gọn chính là, với màu sắc sặc sỡ như thế này, nếu không phải có làn da trắng sáng thì trông sẽ rất tối.
Làn da của Giang Nhược Kiều cũng trắng trẻo, hơn nữa, cô còn đặc biệt đầu tư cho việc chống nắng, phần lớn chi tiêu mỗi tháng của cô đều dồn vào khuôn mặt. Trước nay cô vẫn luôn tôn thờ một tôn chỉ: Trên thế giới có rất nhiều việc cho dù có hao tâm tổn sức đến thế nào thì cũng đều vô dụng, duy chỉ có một việc là đầu tư vào bản thân mình, chỉ cần bỏ chút tâm tư thì ắt sẽ được hồi đáp.
Có thể xếp cô vào nhóm những người có kỷ luật cá nhân, không chỉ chú trọng vào việc học tập mà còn xem trọng việc nâng cao vẻ ngoài của chính mình.
Đến nỗi, tất cả mọi chuyện khác đều phải xếp sau bản thân.
…
Giang Nhược Kiều đích thực là người chú trọng mọi thứ từ đầu tới chân.
Dù đôi chân của cô có trải qua cả mùa hè này thì vẫn luôn đều màu, trắng nõn, không hề có dấu vết của "ranh giới chia cắt" vì thường xuyên mang giày xăng đan. Mà lúc này đây, có lẽ đôi dép cô đang đi trên chân chính là đôi dép quê mùa nhất mà cô từng đi.
Giang Nhược Kiều đã đánh giá sơ bộ căn hộ này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!