Chương 132: Ngoại truyện 10

Tiệc cưới của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành sẽ được tổ chức vào mùa xuân năm sau.

Kết hôn là một chuyện đơn giản, hai người họ chỉ cần cầm theo căn cước công dân đến cục dân chính đăng ký là được.

Nhưng tiệc cưới lại có hình thức rườm rà hơn nhiều.

Lục Dĩ Thành biết năng lực của mình bây giờ không đủ, không thể tổ chức một hôn lễ linh đình cho cô, thế nên anh lại càng phải dụng tâm nhiều hơn, để có thể tặng cho cô một hôn lễ khó quên. Ảnh cưới là do một người bạn của Lục Dĩ Thành chụp, kỹ thuật chụp ảnh của người bạn này rất tốt, Giang Nhược Kiều cũng không thích mấy phong cách chụp ảnh của bây giờ cho lắm, cô thích kiểu tự nhiên hơn, một nhà ba người đến những nơi trước đây họ từng đến, chụp được rất nhiều ảnh.

Tựa như trong suốt chặng đường này, thứ chụp được không chỉ là ảnh mà là hồi ức của họ.

Lúc đầu Lục Dĩ Thành muốn mời người đến dẫn chương trình, nhưng không ngờ Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong lại vô cùng hào hứng với nhiệm vụ này, cuối cùng thì phần thắng thuộc về Vương Kiếm Phong, bởi tài ăn nói của Vương Kiếm Phong tốt hơn, cậu ấy có kinh nghiệm làm việc trong hội sinh viên, bây giờ còn về quê cũ thi công chức, Đỗ Vũ thường bảo nhất định là con đường thăng quan tiến chức sau này của Vương Kiếm Phong sẽ thuận buồm xuôi gió, một mầm non lãnh đạo như vậy cơ mà, đương nhiên là tài ăn nói phải tốt rồi.

Với tình cảm nồng nhiệt đó, Vương Kiếm Phong đã viết ra một bản thảo dài.

Thực ra thì bọn họ chỉ vừa mới tốt nghiệp thôi, chưa được bao lâu, nếu thêm mấy năm nữa thì trong số bọn họ, ai cũng sẽ có gia đình riêng, cuộc sống của riêng mình, lúc đó thì khó mà tụ tập lại một chỗ với nhau được như bây giờ, tựa như sắp phải làm một chuyện gì đó rất lớn vậy. Nhân duyên của Lục Dĩ Thành cực kỳ tốt, ai phụ được thì đều đến giúp đỡ, mọi người đều đến phụ giúp một tay, có người giúp anh sửa sang, trang trí, có người lại giúp anh thiết kế tiệc và mời khách, có người xung phong tới hát hay biểu diễn ảo thuật, nói chung là, dựa theo nội dung trên tờ kịch bản, chắc chắn là buổi tiệc cưới hôm đó sẽ rất thú vị và náo nhiệt.

Vì bên phía Lục Dĩ Thành, trừ một người cô ra thì anh không còn người thân nào khác, thế nên, hôn lễ sẽ được tổ chức ở thành phố Khê, tất nhiên là Lục Dĩ Thành cũng mời cô của anh tới dự.

Vì tiền gửi ngân hàng của Lục Dĩ Thành có hạn, vậy nên anh muốn bù đắp cho Giang Nhược Kiều bằng những thứ khác.

Ví dụ như một bộ váy cưới tốt hơn một chút, ví dụ như một cái nhẫn kim cương lớn hơn một chút, ví dụ như một cái túi hay đôi giày tốt hơn một chút…

Xét theo giá thành ở những thành phố khác thì sẽ bị hạn chế, có rất nhiều việc phải tự bỏ sức ra mà làm, trước thời gian cử hành hôn lễ một tuần, mỗi ngày Lục Dĩ Thành đều bận bịu đến tận tối khuya mới về đến nhà.

Một hôm nào đó, Giang Nhược Kiều nhìn thấy cuốn sổ ký chép của Lục Dĩ Thành.

Lúc đầu là do cô tò mò, tò mò là bây giờ anh thường sẽ chi tiêu những khoản gì, nhưng cô lại thấy những điều mà anh dùng bút máy ghi lại trên trang bìa của cuốn sổ.

Phía trước ghi ngày tháng, phía sau là kỳ nghỉ hưởng tuần trăng mật.

Thời gian ở mục ngày tháng là vào một năm sau, dự chi là mười vạn.

Giang Nhược Kiều tựa vào lòng anh, cô nói: "Mười vạn á? Chi nhiều như thế à? Đi Maldives cũng không cần dùng nhiều tiền đến thế đâu anh."

Lục Dĩ Thành đáp: "Chắc chắn là em sẽ ghé mấy cửa hàng miễn thuế."

Dạo cửa hàng miễn thuế thì tất nhiên là phải mua đồ.

Sau kỳ trăng mật là mua nhà.

Thời gian tạm tính vào năm năm sau, không có dự chi.

Sau đó nữa là mua xe, nhưng, trước đó thì không được anh ghi ngày tháng mà là một dấu chấm hỏi.

"Anh không chắc nên mua nhà hay mua xe trước." Lục Dĩ Thành nắm lấy tay cô: "Đến lúc đó thấy cần cái nào thì mua cái đó trước vậy! Anh thì không sao, đi tàu điện ngầm là được rồi, nhưng nếu lúc đó em lái xe đi sẽ tiện hơn thì sao, nói chung là cứ coi tình hình đã!"

Giang Nhược Kiều đứng dậy, bước tới tìm cây bút đặt trong ngăn kéo bàn, sau dòng chữ mua xe, cô viết thêm một câu: [Bạn học Giang Nhược Kiều sẽ bỏ vốn mua xe, không được phép từ chối.]

Cô của năm ba mươi hai tuổi tặng Lục Dĩ Thành ba mươi hai tuổi một chiếc xe.

Thế thì cô cũng có thể làm được.

Bọn họ còn trẻ, ngoại trừ tình yêu ra thì trong tay chẳng còn gì khác, nhưng chắc chắn là sau này cái gì cũng sẽ có thôi.

Đêm trước lễ cưới, ngoại trừ cô dâu mới Giang Nhược Kiều vẫn rất rảnh rang ra thì những người khác đều bận rộn tới nỗi chân không thể chạm đất. Ngay cả Lục Tư Nghiên cũng bị Lục Dĩ Thành bắt đi lao động trẻ em, phải ngồi bơm bóng bay, trước hôm tổ chức lễ cưới còn phải bận rộn trang trí hội trường, thế nên, cả Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên đều trở thành người bơm bóng bay. Dù bận rộn nhưng hiệu quả thu về lại khá tốt, cả hội trường ngập trong bầu không khí huyền ảo lãng mạn.

Đó là tất cả những gì Lục Dĩ Thành của bây giờ có thể làm cho Giang Nhược Kiều.

Hôm đám cưới, Lục Dĩ Thành dẫn theo đoàn phù rể đến đón Giang Nhược Kiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!