Giữa tháng tám, trời vẫn nắng chang chang.
Bây giờ không chỉ Giang Nhược Kiều không muốn ra ngoài mà ngay cả đứa nhóc hiếu động hoạt bát như Lục Tư Nghiên cũng không muốn rời khỏi phòng có máy điều hòa.
Nhóc cảm thán một cách hạnh phúc: "Ở đây mát hơn nhà của bố nhiều!"
Giang Nhược Kiều chưa từng vào nhà Lục Dĩ Thành, chỉ mới đợi ở dưới tầng thôi, đó là một tòa nhà cũ kỹ lâu năm.
"Trong nhà Lục Dĩ Thành không có máy lạnh à?" Giang Nhược Kiều hỏi.
"Có ạ." Lục Tư Nghiên làm ra dáng vẻ như ông cụ non, thở dài mà nói: "Nhưng không mát bằng ở đây."
Giang Nhược Kiều cũng không tiện nói gì. Dù sao thì Lục Dĩ Thành cũng đã có trách nhiệm lắm rồi, lúc này cô phải cảm thấy may mắn rằng người gặp chuyện này là Lục Dĩ Thành, nếu đổi lại là người khác, ở độ tuổi hai mươi này, làm gì có ai đáng tin hơn Lục Dĩ Thành đâu? Một việc rắc rối và phức tạp thế này mà Lục Dĩ Thành vẫn có thể giải quyết êm xuôi, cho đứa bé này một chốn nghỉ ngơi, thằng bé không bị lạnh cũng không bị đói, ngược lại, nếu thằng bé này mà đi theo cô, ắt hẳn là cô không thể làm tốt hơn anh.
Lục Tư Nghiên có thói quen ngủ trưa, chưa tới một giờ chiều mà nhóc đã buồn ngủ rồi, ánh mắt dần mất đi tiêu cự, đầu gật gà gật gù như gà mổ thóc, Giang Nhược Kiều bỗng cảm thấy cậu nhóc này thực sự rất rất đáng yêu, cô đặt nhóc nằm trên sô pha rồi mới lên tầng lấy một chiếc chăn mỏng, lúc xuống tới nơi thì nhóc đã co ro người lại mà ngủ rồi.
Cô đắp chăn cho nhóc rồi ngồi xổm bên cạnh, cẩn thận ngắm nhìn.
Cho đến bây giờ, cô chẳng có cảm tình gì nhiều với nhóc cả, nhưng cảm xúc với nhóc và với những đứa trẻ khác là hoàn toàn khác nhau.
Có hơi thích nhưng phần sợ lại chiếm cứ nhiều hơn cả.
Sợ nhóc sẽ mang đến cho cô hàng loạt phiền phức.
Nhưng kỳ lạ là, trong hai trạng thái cảm xúc này, phần thích đang ngày một tăng lên, nỗi sợ hãi cũng theo đó mà giảm bớt lại, bây giờ cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Có lẽ, một ngày nào đó, sự yêu thích sẽ lấn át nỗi sợ hãi.
Lục Tư Nghiên trông vô cùng tuấn tú.
Cô nghĩ, chắc hồi nhỏ nhóc cũng rất đáng yêu. Giang Nhược Kiều kề sát lại nhìn mới phát hiện lông mi của nhóc rất dài, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để quay quảng cáo. Ngũ quan xinh xắn, gần như không soi ra được khuyết điểm nào, tóc của nhóc cũng giống cô, là kiểu xoăn tự nhiên, mí mắt cũng giống cô, má lúm đồng tiền cũng giống cô nữa.
Có chỗ nào giống Lục Dĩ Thành đâu nhỉ?
Chắc là giống phần mũi với miệng.
Nhìn được tầm mấy phút, cơn buồn ngủ cũng tập kích Giang Nhược Kiều. Cô dứt khoát trở về phòng ở trên tầng để ngủ, vì đây là nhà trọ thiết kế dạng gác lửng, gian phòng ở trên cũng không được làm kín, cô ở tầng trên, chỉ cần đứng bên giường là có thể thấy được tình hình dưới phòng khách.
Sau khi Lục Tư Nghiên thức giấc, nhóc sẽ tới tìm cô.
Hai mẹ con, một người trên tầng, một người dưới tầng đều ngủ vô cùng ngon giấc.
Điều tuyệt vời nhất trong mùa hè là được hưởng thụ điều hòa như thế này.
Trước khi đi ngủ, Giang Nhược Kiều có thói quen chuyển điện thoại về chế độ im lặng. Cô không muốn bị người khác làm phiền khi nghỉ ngơi, dù là ai thì cũng không được.
Lúc hai giờ bốn mươi lăm phút chiều, Lục Dĩ Thành từ nhà học sinh đi ra.
Phụ huynh của em học sinh này nhất quyết dúi vào tay anh một trái dưa hấu lớn. Nghe nói trái dưa này là do chính tay ông bà nội của em học sinh đó chọn, đây là trái ngọt nhất trong số đó. Lục Dĩ Thành không thể từ chối sự nhiệt tình của vị phụ huynh đó nên đành xách theo dưa hấu đến ga tàu hoả. Quả dưa hấu này thực sự rất nặng, chắc hơn năm ký. Cũng may là gần nhà trọ của Giang Nhược Kiều có một trạm xe.
Ba giờ hơn, mặt trời nắng gắt chiếu soi mặt đất.
Người đi trên đường không nhiều lắm, Lục Dĩ Thành xách theo dưa hấu bước nhanh vào khu nhà trọ, nhưng sau khi vào thang máy anh mới bỗng nhận ra, nếu bây giờ anh trực tiếp đi lên đón thằng bé, có phải không thỏa đáng cho lắm không?
Lỡ đâu họ còn đang ngủ thì sao?
Hôm nay, khi đưa Lục Tư Nghiên qua đây, anh đi thẳng lên phòng là vì nhận được tin nhắn cô gửi.
Sau đó cô cũng không bảo anh có thể lên tận nơi đón thằng bé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!