Chương 12: (Vô Đề)

Thực ra thì, ngoại trừ Tưởng Diên ra, cảm xúc của Lục Dĩ Thành và hai người bạn cùng phòng khác lại tương đối vi diệu.

Hai người bạn cùng phòng kia dùng phương thức đùa giỡn để nhắc nhở Tưởng Diên, chỉ tiếc là Tưởng Diên hoàn toàn không để tâm tới điều đó, từ tận đáy lòng, anh ta chỉ coi Lâm Khả Tinh là em gái, huống chi lần này chỉ dẫn Lâm Khả Tinh đánh một ván, kiếm thêm ít điểm mà thôi, cũng không phải là việc thường xuyên xảy ra, đây là lần đầu tiên.

Quan hệ giữa bốn người họ rất tốt nhưng có tốt mấy cũng không đồng nghĩa với việc có thể nhúng tay quá nhiều vào việc riêng tư của người khác.

Đến giới hạn cần dừng là đủ rồi.

Sau khi Lục Dĩ Thành rời khỏi trò chơi, anh mở app "Thật nhiều nhạc thiếu nhi" ra rồi đưa điện thoại cho Lục Tư Nghiên.

Lục Tư Nghiên nhìn thoáng qua: "…"

Thôi cũng được đi.

Nhóc hát rất hay, cũng rất thích nghe nhạc, còn là "trùm" ca hát trong trường mầm non nữa đấy.

Cả hai bố con đều không nhắc lại vụ chơi game ban nãy nữa, Lục Dĩ Thành quay lại bàn học tiếp tục chuẩn bị sách vở, ngòi bút lướt trên trang giấy chợt ngừng một lúc rồi lại tiếp tục như thể không có chuyện gì xảy ra, anh cúi đầu đọc sách.

Giữa trưa ngày hôm sau, Lục Dĩ Thành từ nhà một học sinh trở về, anh dẫn theo Lục Tư Nghiên, dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc bữa trưa rồi sau đó lại đưa cậu nhóc đến nhà trọ của Giang Nhược Kiều.

Trước khi xuất phát, Lục Tư Nghiên đã nhét đầy một cặp sách đem theo.

Thường thì Lục Dĩ Thành tương đối bận vào buổi chiều, nhà học sinh đầu tiên cũng không xa nhà anh lắm, ngồi xe buýt chỉ phải qua ba đến bốn trạm, nhưng nhà học sinh thứ hai dạy vào buổi chiều này lại khá xa, chỉ ngồi tàu hoả thôi cũng mất hơn một giờ đồng hồ rồi, hơn một giờ đồng hồ đi đường cộng thêm một tiếng dạy học, tổng cộng là gần ba tiếng đồng hồ.

Buổi sáng còn có thể để Lục Tư Nghiên ở nhà.

Chiều thì anh hơi ái ngại.

Giang Nhược Kiều cũng rất hiểu cho anh, thế nên hai người bàn với nhau, hôm nào cô rảnh thì mấy tiếng buổi chiều Lục Tư Nghiên sẽ ở với cô.

Nhà Lục Tư Nghiên cũng cách nhà trọ của cô một đoạn đường.

Khu nhà trọ dưới tên bà chủ cửa hàng Hán phục này thuộc loại nhà trọ có gác, một tầng đã có tầm trên dưới hai mươi gian, người tới người ở đủ loại đủ kiểu, có người thuê để làm ăn, có người lại sửa sang phòng rồi sang tay cho thuê, dù hơi hỗn tạp nhưng cũng có cái lợi của nó, dù có người lui tới đây cũng không khiến người khác chú ý. Thế nên Giang Nhược Kiều nói số phòng của mình cho Lục Dĩ Thành biết luôn, trời đất chứng giám, hành động này hoàn toàn xuất phát từ sự tin tưởng đối với nhân phẩm của Lục Dĩ Thành.

Lúc hai bố con tới nơi, Giang Nhược Kiều cũng vừa kết thúc công việc.

Ngay cả quần áo trên người cũng chưa kịp thay, cô mặc nguyên bộ Hán phục trên người.

Đó là một bộ tề hung nhu quần [*] màu tím nhạt, phần váy với kỹ thuật thêu thùa tinh xảo, vì đây là loại Hán phục mặc vào mùa hè nên chất liệu rất mềm mại.

[*] Hán phục thời Đường kiểu chiết ngực gồm áo là đối khâm hoặc giao lĩnh mặc.

Da Giang Nhược Kiều cực kỳ trắng, khen cô một câu khi sương tái tuyết [*] cũng không có gì quá đáng.

[*] Khi sương tái tuyết: ý chỉ làn da trắng hơn sương tuyết.

Vẻ đẹp và khí chất của cô khi phối với Hán phục phải nói là đẹp càng thêm đẹp, đây cũng là lý do khiến bà chủ tiếc nuối không muốn cô rời đi.

Cô còn đương tuổi xuân như nụ hoa chớm nở, ánh mắt sáng long lanh, trên người còn toát lên hơi thở trí thức, càng hiếm có khó tìm hơn chính là, cô có nền tảng vũ đạo, dù giơ chân hay nhấc tay cũng thể hiện được sự mềm mại uyển chuyển.

Hai bố con ngây ra như phỗng trước dáng vẻ trước nay chưa từng thấy của mẹ.

Lục Dĩ Thành thì còn may, tầm mắt anh dừng trên mặt cô chừng vài giây, mí mắt rủ xuống, lúc ngước mắt lên, vẻ mặt anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

Lục Tư Nghiên thân là một fan cứng của Giang Nhược Kiều, nhóc lượn lờ quanh cô mấy vòng, khen một cách khoa trương: "Đẹp quá đi mất, bộ đồ này đẹp quá! Sao trước đây con chưa bao giờ thấy mẹ mặc loại đồ này nhỉ!"

Đối với Giang Nhược Kiều mà nói, "trước đây" trong lời nói của Lục Tư Nghiên chính là tương lai.

Quả đúng là thế, dù có là bản thân trong tương lai thì có thể sẽ không kiên trì bước trên con đường này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!