Chương 7: Em nhớ anh rồi

Dụ Thần vừa dứt lời thì trợ lý đang đứng bên cạnh sofa không nhịn được bật cười, nhưng dường như cảm thấy cười không đúng lúc nên lập tức ngậm miệng, còn lén nhìn Phó Chi Dữ, cúi đầu như thể phạm phải tội gì.

Quà gặp mặt.

Phó Chi Dữ giải thích mục đích của chỗ đồ trêи đất.

Dụ Thần hơi kinh ngạc:

"Đâu cần nhiều thế này đâu, Phó tổng."

Chỉ gặp mặt thôi, có phải là đến hỏi cưới đâu.

Dường như Phó Chi Dữ không tin lắm, hỏi ngược lại Dụ Thần: Thế sao?

Dụ Thần lập tức gật đầu lia lịa:

"Đúng thế, như này là nhiều quá," Dụ Thần đánh mắt ra hiệu cho trợ lý để cầu trợ giúp:

"Anh nói xem có đúng không?"

Phó Chi Dữ quay sang nhìn trợ lý: Thế sao?

Trợ lý cười gượng, thôi đành nói thật vậy:

"Lần đầu gặp mặt, như thế này có hơi khoa trương."

Phó Chi Dữ chợt nhíu mày:

"Sao lúc nãy không nói?"

Trợ lý cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh:

"Xin lỗi, do tôi lơ là quá."

Toàn là đồ mua theo danh sách ngài gửi mà, cứ tưởng là mua về rồi chọn, ai ngờ ngài lại muốn tặng hết.

Phó Chi Dữ không làm khó trợ lý, anh hỏi Dụ Thần: Nên tặng gì đây?

Dụ Thần xoa cằm, nhấc hai hộp thuốc bổ lên:

"Thế này là được rồi."

Phó Chi Dữ nhíu mày:

"Không phải là ít quá chứ?"

Dụ Thần: Không đâu.

Phó Chi Dữ quay đầu nhìn trợ lý, trợ lý vội vàng nói:

"Không đâu ạ, lần đầu gặp mặt như thế là đủ rồi."

Dường như lời của trợ lý để Phó Chi Dữ chắc chắn rằng Dụ Thần không phải đang khách sáo với anh, Phó Chi Dữ mới gật đầu: Được.

Nói chuyện một hồi, trong đầu Dụ Thần chợt hiện ra một cảnh tượng.

Cảnh tượng ấy khiến cho toàn thân Dụ Thần run rẩy, lập tức trốn ra sau lưng Phó Chi Dữ.

Dụ Thần vô thức túm lấy tay áo Phó Chi Dữ, nhỏ giọng hỏi anh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!