Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là Cao
Phó Chi Dữ không biết tại sao Dụ Thần lại khóc đến mức thảm thương như thế này.
Vai anh ướt cả một mảng lớn, Dụ Thần vẫn ôm anh không buông.
Đừng khóc nữa.
Phó Chi Dữ hoàn toàn không có kĩ năng an ủi người khác, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ đầu Dụ Thần.
Nhưng hình như chẳng có tác dụng gì cả, Dụ Thần càng khóc tợn hơn.
Lúc này Dụ Thần gần như treo trên người Phó Chi Dữ.
Để cho mình nhẹ hơn một chút, cậu gác một chân lên va li của Phó Chi Dữ, có chút đáng yêu.
Tiếng chuông cửa cắt ngang tiếng khóc thút thít của Dụ Thần.
Chuông cửa vừa reo, Dụ Thần lập tức rời khỏi vai Phó Chi Dữ.
Cậu dụi dụi mắt, nói lí nhí:
"Giao đồ ăn đến thật rồi."
Phó Chi Dữ:
"Anh ôm em đi mở cửa nhé?"
Dụ Thần lập tức nhảy xuống: Không đâu.
Cậu biết bây giờ cậu khóc nhìn xấu kinh đi được.
Dụ Thần khóc xong cái là chạy biến, để lại Phó Chi Dữ tay chân tê dừ.
Anh đứng một lúc để hồi máu rồi mới mở cửa.
Quả nhiên là nhân viên giao đồ ăn thật.
Phó Chi Dữ cảm ơn nhân viên, xách túi đồ ăn tối của Dụ Thần vào.
Dụ Thần ôm gối, ngồi co cụm trên ghế sô pha, nhìn cực kì hốc hác.
Phó Chi Dữ nhấc túi đồ ăn lên, nhìn chữ bên trên: Có ngon không?
Dụ Thần: Không ngon.
Phó Chi Dữ đột nhiên nhớ lại lời mẹ Dụ Thần từng nói.
Khi ở bên ngoài, Dụ Thần ăn cái gì cũng được, ở nhà thì lại chẳng thích ăn cái gì.
Anh cười:
"Không tò mò xem anh mang gì đến à?"
Dụ Thần vẫn còn đang chìm trong cảm giác ngượng ngùng sau khi khóc đã đời một trận xong.
Nghe Phó Chi Dữ nói vậy, Dụ Thần nói chẳng có chút sức sống nào: Anh mang gì thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!