Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Dụ Thần muốn rời khỏi chỗ này.
Nhưng cậu vừa quay người lại thì Chu Ngạn tiến lên trước, đóng cửa ban công lại.
Dụ Thần lùi lại một bước, mặt lạnh tanh nhìn Chu Ngạn: Anh làm gì thế?
Chu Ngạn ngồi xuống, cầm li rượu lên rót một ít rượu vang vào cái li rỗng trên bàn:
"Không làm gì hết. Đừng sợ, uống với anh trai hai li nào."
Dụ Thần không quan tâm đến anh ta.
Cậu đưa tay đặt lên tay nắm cửa, nhưng chưa kịp vặn thì cửa đã bị mở ra từ bên kia.
Ngay sau đó, một người đi ra nhanh như một làn gió.
Dụ Thần thấy Phó Chi Dữ đột nhiên xuất hiện trước mắt, lập tức thấy yên tâm.
Nhưng ở ban công chỉ có mỗi hai người họ, cửa lại còn đóng, Dụ Thần sợ Phó Chi Dữ hiểu nhầm, giải thích: Không phải đâu.
Không đợi cậu nói hết câu, Phó Chi Dữ tiến lên, ôm lấy eo Dụ Thần:
"Lâu rồi không gặp, Chu Ngạn."
Chu Ngạn ngẩng đầu, nhìn Phó Chi Dữ.
Dáng vẻ đùa cợt ban nãy lập tức bay biến, lúc này đây anh ta cảm thấy có chút hoảng sợ: Lâu rồi không gặp.
Phó Chi Dữ nhìn li rượu trên bàn:
"Không ngờ đã lâu như vậy rồi, Chu công tử vẫn thích nhung nhớ đồ của người khác."
Chu Ngạn cười:
"Cậu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn mời bạn trai cậu uống một li thôi."
Phó Chi Dữ hỏi Dụ Thần: Vậy sao?
Đương nhiên Dụ Thần không nói đỡ cho Chu Ngạn rồi.
Cậu lắc đầu quầy quậy:
"Không phải đâu, anh ta chòng ghẹo em."
Chu Ngạn trợn tròn mắt.
Lần đầu tiên trong đời anh ta thấy người bị chòng ghẹo lại đi cáo trạng thẳng thừng như thế.
Trong giới này, không phải là nên yên lặng cho qua mọi chuyện mới đúng sao?
Chỉ đùa thôi. Chu Ngạn hơi nâng li rượu lên, nói: Ay da, xin lỗi nhé.
Phó Chi Dữ không để cho Chu Ngạn uống li rượu kia.
Rõ ràng nhìn anh vô cùng dịu dàng, ấy thế mà chỉ một giây sau, anh cướp lấy li rượu của Chu Ngạn, hất lên mặt anh ta, không chút chần chừ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!