Chương 43: Bẩn Quá

Dụ Thần ôm Phó Chi Dữ rất lâu.

Lâu ơi là lâu.

Rõ ràng là vừa mới xa được nửa ngày nhưng tựa như đã lâu lắm rồi không gặp nhau.

Khoảnh khắc gặp anh, trái tim Dụ Thần chợt sinh ra một cảm giác mà cậu chưa từng thấy bao giờ.

Cậu muốn ôm Phó Chi Dữ như thế này mãi thôi.

Đương nhiên là không thể rồi.

Vì thế, khi Dụ Thần thấy ôm cũng đỡ nghiền rồi, mới buông Phó Chi Dữ ra.

Sau đó cậu hỏi:

"Anh vừa nói gì với em cơ? Cái gì mà 9 giờ 40 với 9 giờ 41 á?" Dụ Thần vừa nói xong thì cũng tự giật mình nhận ra luôn: Ò ò ò ò! Weibo!

Phó Chi Dữ gật đầu: Đúng rồi.

Dụ Thần hoài nghi:

"Nhưng sao anh lại biết?" Một lần nữa, Dụ Thần tự nói tự trả lời luôn:

"Em share lại bài hả?"

Phó Chi Dữ nhìn Dụ Thần, cười: Ừ.

Dụ Thần:

"À. Em quen share lại bài ấy mà. Hóa ra anh nhìn thấy à. Hi hi." Dụ Thần nghiêng đầu cười với Phó Chi Dữ:

"Gặp anh vui quá đi mất thôi."

Phó Chi Dữ nói: Anh cũng thế. Vừa dứt lời, Phó Chi Dữ bổ sung thêm một câu:

"Chưa thấy em mà anh đã bắt đầu thấy vui rồi."

Dụ Thần càng cười tươi hơn nữa.

Cậu cầm bó hoa sang một tay, tay kia đưa ra với Phó Chi Dữ.

Phó Chi Dữ cúi đầu: Sao thế?

Dụ Thần:

"Anh đoán xem, em đang đòi anh cái gì?"

Phó Chi Dữ chỉ nghĩ mất nửa giây, thò tay vào túi áo, đặt vào trong tay Dụ Thần một cây kẹo dưa hấu.

Oa! Dụ Thần kinh ngạc vô cùng:

"Anh mang theo thật luôn."

Phó Chi Dữ gật đầu: Ừ.

Dụ Thần đứng sang một bên nhường đường: Anh có vào không?

Phó Chi Dữ lắc đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!