Phía sau của Dụ Thần vẫn còn đau, vì thế buổi tối, hai người chỉ giúp đỡ nhau giải quyết một chút thôi.
Không làm đến bước cuối nhưng rất thoải mái.
Làm xong, Dụ Thần đi tắm, ra ngoài cái là lăn ra ngủ luôn.
Khi nằm cạnh Phó Chi Dữ, Dụ Thần ngủ rất ngon.
Vai Phó Chi Dữ rộng, cường tráng, mang đến cảm giác an toàn, nằm trong lòng anh có cảm giác cực kì yên tâm.
Dụ Thần rất ít khi nằm mơ.
Ấy thế mà tối nay cậu lại nằm mơ.
Cậu mơ thấy người đang nằm bên cạnh mình đây.
Trong mơ, cậu và Phó Chi Dữ đã bên nhau được hai tháng, hạng mục của ba Dụ Thần cũng đã đến ngày kết thúc.
Ở khách sạn nơi hai người lần đầu gặp gỡ, Dụ Thần ngồi trên giường, Phó Chi Dữ đứng bên giường.
Giống hệt như khi ấy vậy.
Dụ Thần căng thẳng vô cùng.
Cậu cúi đầu, không dám nhìn Phó Chi Dữ.
Dụ Thần lúc này đây tựa như con cá đang giãy giụa dưới lưỡi dao của Phó Chi Dữ.
Anh chỉ cần nói một câu thôi là có thể quyết định sinh mệnh của cậu.
Căn phòng cực kì yên tĩnh.
Trái tim Dụ Thần lại chẳng thế nào yên.
Không biết sau bao lâu, Phó Chi Dữ đột nhiên nói: Tôi quyết định rồi.
Dụ Thần siết chặt lấy chăn: Ngài nói đi.
Phó Chi Dữ: Chia tay đi.
Đầu óc Dụ Thần quay cuồng.
Cậu ngẩng đầu lên: Tại sao?
Phó Chi Dữ đáp:
"Tôi không cảm nhận được sự ấm áp của em."
Thực ra đây là một cơn ác mộng.
Lúc tỉnh dậy, tim Dụ Thần nhảy loạn cả lên.
Sự buồn bã, đau khổ trong giấc mơ vẫn chưa nguôi ngoai, làm trái tim cậu đau đớn vô cùng.
Nhưng cậu quay sang nhìn Phó Chi Dữ nằm bên cạnh, ý thức được rằng vừa rồi chỉ là mơ thôi, sự đau khổ kia lập tức tiêu tan.
Phó Chi Dữ ở bên cạnh mình.
Như thế là tốt rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!