Chương 4: Mê muội

Sau khi Dụ Thần lên nhà, đứng ngây ở cửa gần một phút mới mở cửa ra.

Chuyện bắt đầu vào buổi tối hai ngày trước, cậu làm việc xong về nhà, lúc đi qua phòng sách, nghe thấy tiếng ba mẹ nói chuyện gì đó rất kỳ lạ.

Cậu sợ hai người cãi nhau, liền gõ cửa đi vào, không ngờ lại thấy mẹ đang gục ở trước ngực ba mà khóc.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Dụ Thần thấy mẹ mình khóc, sợ đến mức xém chút nữa vứt luôn cái máy ảnh quý báu của mình xuống đất.

Ban đầu, ba mẹ không chịu nói cho cậu, sau khi cậu vào phòng thì mẹ cậu bắt đầu biểu diễn màn

"mẹ nín khóc ngay đây ấy mà, mẹ không sao hết, con đi ngủ đi".

Mẹ khóc sưng húp hết cả mắt, lòng ba còn nặng trĩu nhíu mày không thôi, Dụ Thần làm sao có thể tin là không có chuyện gì được.

Dụ Thần gặng hỏi mãi, ba mẹ mới chịu mở lờ, nói rằng gần đây công ty có chút vấn đề nhỏ.

Dụ Thần đương nhiên không tin chỉ là chút vấn đề nhỏ, công ty của ba mẹ đã kinh doanh hơn 20 năm, đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió lớn nhỏ, chẳng nhẽ chỉ vì chút vấn đề nhỏ mà lại khóc đến thế này ư?

Thế nên cậu cố gặng hỏi bằng được.

Cứ hỏi, cứ hỏi rồi hết cả một đêm.

Nguyên cả một đêm, hơn nửa thời gian là ba người ngồi trầm mặc, một nửa trong một nửa chỗ thời gian còn lại, mẹ cậu vừa khóc vừa kể, vì vừa khóc vừa nói nên phát âm khóc rõ ràng, thế nên phần thời gian còn lại là ba cậu ngồi bên cạnh phiên dịch.

Nói tóm lại, thức trắng một đêm, Dụ Thần nhận thức được một sự thật.

Công ty của ba mẹ cậu sắp phá sản.

"Đầu năm nay đã bắt đầu cắt giảm nhân sự rồi."

"Tình hình năm ngoái của chúng ta đã không khả quan chút nào, đến hiện tại thì gần như chẳng còn dự án nào nữa rồi."

"Đã mấy tháng nay doanh thu đều ở mức âm, nếu cứ như thế này, chắc hai tháng nữa là tuyên bố phá sản."

Nội dung chính xoay quanh ba điều này, giảng giải ra mất nguyên cả một đêm dài.

Ánh ban mai yếu ớt bắt đầu len lỏi qua cửa sổ phòng sách, Dụ Thần ngước mắt nhìn, vô tình thấy những sợi tóc bạc trắng trêи đầu ba mình.

Sáng rõ vô cùng, ánh bạc trắng dưới ảnh mặt trời khiến người ta gai mắt.

Dụ Thần là nhϊế͙p͙ ảnh gia, thích chụp ảnh từ nhỏ, cũng thích chỉnh ảnh, sưu tầm máy ảnh, nghiên cứu rất nhiều kỹ thuật khác nhau.

Nhưng như mọi người đều biết, nhϊế͙p͙ ảnh là nghề khiến người ta nghèo đói.

May sao nhà cậu khá giả, dù bây giờ tháng nào cũng tiêu sạch tiền lương thì cái mũ phú nhị đại trêи đầu cậu cũng khiến cậu chưa bao giờ phải lo nghĩ buồn sầu về chuyện tiền nong.

Cậu làm việc tự do, không màng đến việc kinh doanh của gia đình bao giờ.

Phương châm giáo ɖu͙ƈ từ nhỏ của ba mẹ cậu là khỏe mạnh là được, cứ vui vẻ là chính mình.

Niềm vui duy nhất của Dụ Thần chính là nhϊế͙p͙ ảnh.

Vì thế, ba mẹ cực kỳ ủng hộ sở thích của cậu, dù cậu tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, học ngành tốt nhất, cuối cùng từ bỏ công việc với mức lương cao ngất ngưởng, trở về bên máy ảnh yêu dấu. Ba mẹ cậu không lảm nhảm, đay nghiến cậu như những ông bố bà mẹ khác mà vẫn chỉ nói một câu.

Con vui là được.

May sao Dụ Thần có thiên phú về mảng nhϊế͙p͙ ảnh, lăn lộn đến ngày hôm nay cũng có chút tiếng tăm trong giới, cũng có rất nhiều fan.

Đương nhiên những fan này đại đa số là fan nhan sắc của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!