Chương 36: Em Cảm Nhận Được Rồi

Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Dịch: Mạc Cao ơi là cao

Lúc Phó Chi Dữ bế Dụ Thần xuống, Dụ Thần đã ngủ say tít rồi.

Đêm hội pháo hoa cũng đã kết thúc, bầu trời chỉ còn lại những vì sao sáng lấp lánh, thêm cả những ánh đèn bên bờ biển khiến cho cả không gian tràn ngập sự ấm áp dịu dàng.

"Biết ngay là anh ấy sẽ ngủ mà."

Nhụy Nhụy thấy Phó Chi Dữ đi đến, cười.

Có lẽ do không còn tay để thu dọn đồ đạc, lúc này, trên người Phó Chi Dữ treo ba cái máy ảnh, một cái ba lô và cả một Dụ Thần đang trùm áo khoác.

Lâm Chấn và Nhụy Nhụy vội chạy ra giúp, lấy áo ở trên người Dụ Thần xuống.

"Giúp tôi cho máy ảnh vào trong ba lô với," Phó Chi Dữ ôm Dụ Thần, ngồi xuống: cảm ơn.

Lâm Chấn đang định làm thì Nhụy Nhụy kéo tay anh ra:

"Để em làm. Mấy cái này sắp xếp không cẩn thận, lúc Dụ Thần tỉnh lại mà thấy thì kiểu gì cũng giận cho xem."

Phó Chi Dữ nghe thế, hỏi:

"Em ấy biết giận sao?"

Nhụy Nhụy cười:

"Là người thì ai cũng biết giận mà."

Phó Chi Dữ nhìn gương mặt say ngủ của Dụ Thần:

"Anh chưa thấy em ấy tức giận bao giờ."

Nhụy Nhụy thở dài:

"Thế là bình thường ấy, trước mặt anh thì anh ấy dịu dàng lắm, bạn trai cái là khác hẳn."

Phó Chi Dữ hoài nghi:

"Khi nào thì em ấy sẽ giận?"

Nhụy Nhụy chỉ vào mấy cái máy ảnh:

"Nếu mà anh làm rơi mấy cái này thì chắc là chọc tức anh ấy đấy."

Phó Chi Dữ: Không dám.

Lâm Chấn ngồi ở bên cạnh phát biểu:

"Thực ra Dụ Thần ít khi tức giận lắm, cậu ấy rất biết ăn nói. Nhưng có lẽ do hai anh em nhà họ vô tâm vô tư thôi."

Nhụy Nhụy:

"Ủa em nào có vô tâm vô tư đâu, nếu có thì cũng chỉ có Dụ Thần thôi."

Lâm Chấn cười:

"Đôi khi cậu ấy vô tâm vô tư thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!