Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Cái đệt! Nhụy Nhụy nghe Phó Chi Dữ thừa nhận rằng anh đã bao hết cả nhà hàng xong, lập tức giơ ngón cái với anh.
Cô hỏi:
"Nhưng mà đặt chỗ theo tên của em mà, sao anh lại bao được?"
Phó Chi Dữ:
"Dùng tên của em để bao."
Nhụy Nhụy không tin: Đơn giản thế á?
Phó Chi Dữ giải thích ngắn gọn:
"Gọi mấy cuộc điện thoại là được."
Nhụy Nhụy lại giơ ngón cái: Đỉnh.
Nhụy Nhụy vừa dứt lời thì có ba nhân viên phục vụ bước tới, mỗi người cầm trên tay một bó hoa.
Thấy có người lạ đi đến, Dụ Thần vô thức, hơi lùi về phía Phó Chi Dữ.
Cậu túm tay anh, thì thầm:
"Sao thế? Có chuyện gì thế?"
Ba nhân viên nở nụ cười chào đón mọi người, người đi đầu tiến lên, cúi người với Phó Chi Dữ: Chào Phó tiên sinh.
Phó Chi Dữ cũng gật đầu chào lại.
Sau đó, hai người phía sau tiến lên, đưa bó hoa cho Nhụy Nhụy và Lâm Chấn.
Nhụy Nhụy và Lâm Chấn vẫn đang ngơ ngác, cứ nhìn chằm chằm hai nhân viên kia.
Lâm Chấn: Ủa là sao?
Nhân viên nói:
"Đây là hoa Phó tiên sinh tặng mọi người."
Lâm Chấn và Nhụy Nhụy nhìn nhau.
Nhưng trong mắt hai người không còn nghi hoặc nữa mà thay vào đó là vui vẻ.
Vui như mở cờ.
Phó Chi Dữ tận tâm quá đi mất thôi.
Hoa của Lâm Chấn và Nhụy Nhụy đều là bách hợp trắng.
Nhưng của Dụ Thần thì lại hơi đặc biệt một xíu, cũng to hơn một tẹo, là hoa hồng đỏ.
Sau khi hai nhân viên kia tặng hoa cho Lâm Chấn và Nhụy Nhụy xong, nhân viên còn lại đưa bó hoa hồng trên tay cho Phó Chi Dữ.
Nhưng Phó Chi Dữ không cầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!