Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Dụ Thần nghe Nhụy Nhụy kể hết năm phút, cuối cùng cũng hiểu cô kể cái gì.
Cô nói rằng tối hôm qua nhận được tin nhắn của một khách sạn, nhắn là
"Chúc Lâm tiên sinh có chuyến du lịch tuyệt vời".
Đó chính là tin nhắn của khách sạn Tây Lai mà họ đang đứng trước cửa, nhưng rõ ràng tối hôm qua Lâm Chấn nói với Nhụy Nhụy là cậu ta vẫn ở thành phố B, tạm thời chưa về được.
"Với cả, mấy hôm trước, anh ấy tưởng em với bé con ngủ rồi, lén lút gọi điện thoại, rón rén ra ban công." Nhụy Nhụy vừa khóc vừa nói.
Dụ Thần nhíu mày hỏi:
"Em có chứng cứ không?"
Nhụy Nhụy lắc đầu: Không có.
Dụ Thần nhẹ nhàng vỗ về cô:
"Đừng cuống, nín đi nào, có khi là em nghĩ ngợi nhiều quá thôi, anh thấy Lâm Chấn không phải là loại người đấy."
Nhụy Nhụy lắc đầu:
"Em cũng không biết nữa."
Dụ Thần:
"Bây giờ cậu ta đang ở trên tầng phải không?"
Nhụy Nhụy gật đầu: Chắc là thế.
Dụ Thần:
"Em có biết số phòng không?"
Nhụy Nhụy: Em không biết.
Dụ Thần vỗ vai cô:
"Cứ giao cho anh, không sao đâu, đừng khóc nữa nhé."
Nhụy Nhụy: Vâng.
Nhụy Nhụy từ nhỏ đã được chiều chuộng như công chúa, Lâm Chấn cũng chiều cô hết nước hết cái, khi gặp phải chuyện như thế này chắc chắn là vô cùng hoảng loạn.
Mặc dù bây giờ không còn khóc thành tiếng nữa nhưng vẫn không kìm được nước mắt chảy giàn giụa.
Sau khi vào khách sạn, Dụ Thần dắt cô ra sô pha ngồi, sau đó lấy điện thoại ra gọi Lâm Chấn.
Mãi một lúc sau đầu bên kia mới nhấc máy, tiếp đó là giọng ngái ngủ của Lâm Chấn:
"Tiểu Thần? Mới sáng sớm ngày ra mà ông."
Dụ Thần hỏi thẳng: Ông đang ở đâu?
Lâm Chấn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!