Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Câu hỏi của Dụ Thần làm Phó Chi Dữ bật cười, anh cúi đầu vừa cười vừa lắc đầu: Không phải.
Mặc dù Dụ Thần không biết Phó Chi Dữ đang cười cái gì, nhưng cậu bị lây cười theo.
Không ngờ vừa cười vui vẻ như thế, phắt cái Phó Chi Dữ đột nhiên nghiêm túc.
Dụ Thần lập tức ngậm miệng.
"Anh có việc muốn nhờ em." Phó Chi Dữ nói.
Dụ Thần lập tức ngồi thẳng dậy: Anh nói đi.
Ngủ lại đây đi. Phó Chi Dữ nói dõng dạc.
Dụ Thần gật đầu, ngơ ngác: Ơ, được ạ.
Sau đó.
Dụ Thần nhìn Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ nhìn Dụ Thần.
Rồi Dụ Thần hỏi: Anh nhờ gì cơ?
Phó Chi Dữ ngây người:
"Anh vừa nói rồi đấy."
Dụ Thần:
"Hả? Bảo em ngủ lại đây ấy hả?"
Phó Chi Dữ gật đầu: Ừ.
Dụ Thần bật cười: Mỗi thế thôi ạ?
Phó Chi Dữ thấy Dụ Thần như thế, cũng thả lỏng người: Em tưởng là gì?
Dụ Thần lắc đầu:
"Không có gì, em cứ tưởng anh muốn dắt em đi tham gia sự kiện gì cơ."
Phó Chi Dữ hỏi:
"Em có muốn đi không?"
Dụ Thần cười với Phó Chi Dữ:
"Anh đưa em đi thì chắc chắn em sẽ đi."
Cứ người tung người hứng như thế, dần dần hai người nói chuyện thoải mái hơn nhiều.
Dụ Thần lại đưa tay định kéo cái chăn sắp rơi xuống đất lên thêm một chút nữa, quả nhiên thấy Phó Chi Dữ đưa tay ra.
Dụ Thần cười với Phó Chi Dữ, hết sức hiểu ý, rướn đầu về phía anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!