Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Vừa hay lúc Dụ Thần đang hoảng loạn không biết phải đáp lời thế nào thì nhân viên đưa canh đến, còn đứng ngay ở giữa hai người họ.
Dụ Thần ngồi nhích sang một chút, lấy người cô phục để che cho mình.
Gió điều hòa thổi lạnh cả tay, Dụ Thần mượn nhiệt độ ấy áp lên cổ mình cho hạ nhiệt.
Bảo bối.
Bảo bối?
......!
"Mời quý khách thưởng thức." Nhân viên sắp canh ra xong, nói.
Dụ Thần ngẩng đầu cười với cô: Cảm ơn.
Nhân viên: Không có gì ạ.
Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Dụ Thần nghe thấy Phó Chi Dữ hắng giọng, sau đó anh nói:
"Xin lỗi, chỉ là tôi," Anh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
"Tôi nên gọi em là Thần Thần, hay gọi là Tiểu Thần?"
Dụ Thần cúi đầu:
"Gọi là Thần Thần đi, người nhà toàn gọi em như thế."
Phó Chi Dữ: Được.
Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, Dụ Thần nghĩ, có khi là vì ban nãy gặp người bạn kia, vừa hay thấy cậu chàng gọi người yêu là bảo bối, thành ra Phó Chi Dữ mới buột miệng như thế.
Nhỉ?
Sao tự dưng lại dễ gần thế không biết.
Để phá vỡ sự ngượng ngập, Dụ Thần cười gượng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đứng dậy cầm bát của Phó Chi Dữ, nói:
"Đây là canh khai vị, ngon l..."
Cậu chưa dứt lời thì Phó Chi Dữ đã đứng dậy, cầm lấy cái bát trên tay cậu: Để tôi tự lấy.
Dụ Thần ngớ người rồi lí nhí: Dạ.
Cậu từ từ ngồi xuống, nghĩ, thôi thì nói hết câu vậy, nhưng mà lần này giọng cậu yếu ớt hơn nhiều: Ngon lắm.
Ủa sao thế này?
Phó Chi Dữ không thích chạm vào thứ người khác đã chạm vào à?
Câu này vừa xuất hiện trong đầu Dụ Thần thì Phó Chi Dữ đã cầm bát của cậu lên.
Dụ Thần lập tức ngồi thẳng lưng, định lấy lại cái bát trên tay Phó Chi Dữ nhưng tay anh nhanh hơn cậu nhiều.
Suy nghĩ Dụ Thần rối bời không thể hiểu, nhưng vẫn nói: Cảm ơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!