Dụ Thần quan sát được nửa phút, chắc chắn rằng Phó Chi Dữ không có việc gì khác phải làm, lập tức đứng dậy.
Đồng thời, cậu vẫy tay với Nhụy Nhụy:
"Đi thôi, anh ra gặp anh ý một cái."
Gặp một cái? Nhụy Nhụy cười:
"Hẹn hò là hẹn hò, gặp một cái là thế nào hả."
Trong đầu Dụ Thần toàn là nhiệm vụ tối nay Phó Chi Dữ giao cho cậu, xém chút nữa buốt miệng: À, ờ, hẹn hò.
Nhụy Nhụy nháy mắt mới Dụ Thần:
"Á à trò chơi tình thú ha, em hiểu mà!"
Dụ Thần: ......
Không, em không hiểu...
Có nhan sắc vào một cái, y như rằng mọi chuyện đã thành công được một nửa. Từ trước đến nay, những người theo đuổi Dụ Thần thì Nhụy Nhụy kiểu gì cũng thấy có chỗ không vừa mắt.
Người duy nhất vừa mắt, thì bị em gái cướp để né hoa đào rồi.
Ha ha.
Hai người mỗi người cầm một cốc cà phê, đi ra ngoài, Dụ Thần rảo bước nhanh, Nhụy Nhụy thấy mình sắp không đuổi kịp, vội chạy bước nhỏ theo, túm lấy tay Dụ Thần.
Cô nhìn người đàn ông cách đó không xa:
"Có mỗi anh uống cà phê thì không hay lắm, dù gì thì cũng chưa uống, lát nữa đưa cho em đi, em mang về."
Dụ Thần gật đầu: Được.
Nói rồi hai anh em cùng nhau đi ra, Dụ Thần vốn định đến gần hơn một chút rồi gọi, không ngờ, vừa ra ngoài đi được mấy bước, ánh mắt buồn đời của Phó Chi Dữ đã quét thấy cậu rồi.
Dụ Thần lập tức giơ tay lên vẫy.
Phó Chi Dữ hơi đưa tay lên, nhưng khi nhìn thấy tay Dụ Thần, nụ cười của anh chợt cứng lại.
Sau đó anh nghiêm túc nhìn cô gái ở bên cạnh Dụ Thần.
Nhoáng cái, Dụ Thần đã đến bên cạnh Phó Chi Dữ, Dụ Thần đưa cốc cà phê trêи tay cho Nhụy Nhụy, nhỏ giọng dặn dò:
"Lái xe cẩn thận nhé, buổi tối đừng đi nhanh quá."
Nhụy Nhụy nhìn Dụ Thần cười, gật đầu:
"Vâng, thế em về nhé."
Dụ Thần:
"Về đến nhà thì báo anh một tiếng."
Nhụy Nhụy: Em biết rồi.
Năng lực quan sát của Phó Chi Dữ vô cùng sắc bén, anh thấy ánh mắt cứ đánh láo liên của cô gái này, mấy lần không kịp rời mắt đi, lộ rõ là đang nhìn anh.
Phó Chi Dữ không kiềm được khẽ nghiến răng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!