Hứa Dục đứng chờ với Tô Nguyên Cửu thêm một lúc thì bé mèo trong miệng hắn rốt cuộc cũng xuất hiện.
Có lẽ là bởi đã quen với Tô Nguyên Cửu, cho nên vừa mới chạy tới, nó đã không ngừng cọ cọ vào chân hắn, còn liên mồm kêu meo meo.
"Có muốn cho nó ăn không?"
Tô Nguyên Cửu đưa đồ ăn trên tay cho Hứa Dục.
Hứa Dục gật đầu: Được.
Thoạt nhìn chú mèo nhỏ này không giống như mèo hoang, chắc là của nhà nào nuôi rồi chạy ra đây chơi rồi.
Tô Nguyên Cửu không mang nhiều đồ ăn lắm, trong lòng bàn tay chỉ có vỏn vẹn năm viên, Hứa Dục cầm lấy ba viên rồi ngồi xổm xuống.
Mèo con trông thấy đồ ăn quen thuộc, lập tức buông chân Tô Nguyên Cửu ra, lon ton chạy tới chỗ Hứa Dục.
Hứa Dục đút từng viên một cho nó, còn tiện tay vuốt v e cái đầu tròn vo kia.
Tô Nguyên Cửu cũng ngồi xổm xuống, bón nốt hai viên còn lại cùng với cậu.
Mèo con meo một tiếng, chủ động cọ vào lòng bàn tay Tô Nguyên Cửu.
"Anh phát hiện ra nó từ lúc nào thế?" Hứa Dục hỏi.
"Vào buổi chiều lần đầu tiên gặp cậu." Tô Nguyên Cửu nói:
"Lần thứ hai tôi thử đem đồ ăn xuống, quả nhiên là ở đó, mỗi lần nó ăn xong thì cậu đều xuất hiện."
Tô Nguyên Cửu nói xong, mèo con lại đi đến bên cạnh Hứa Dục, dụi đầu vào lòng bàn tay cậu, có lẽ thấy hai người đều không còn đồ ăn, nó liền meo một tiếng lẻn vào bụi cây, nháy mắt đã mất dạng.
Hứa Dục khẽ cười:
"Nó vẫn luôn như vậy sao?"
Tô Nguyên Cửu gật đầu: Vẫn luôn như vậy.
Hứa Dục:
"Chẳng trách tôi lại chưa thấy nó bao giờ."
Mèo con đi rồi, hai người bèn quay trở về, chỉ có điều chưa đi được mấy bước, Tô Nguyên Cửu lại hỏi Hứa Dục:
"Cậu vừa trở về từ bên ngoài hay mới ở trên lầu xuống vậy?"
Hứa Dục đáp:
"Vừa trở về từ bên ngoài."
Cậu nghĩ nghĩ, rồi nói thêm:
"Hôm nay tôi đi thu âm."
Tô Nguyên Cửu tò mò: Bài hát mới ư?
Ừm. Hứa Dục nở nụ cười:
"Khi nào xong thì cho anh nghe nhé."
"Không có bản demo sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!