Chương 16: Làm Gì Cũng Được Sao

Hứa Dục lấy một đôi dép mới ra khỏi tủ đưa cho Tô Nguyên Cửu, sau đó thì nghiêng người mời hắn vào trong nhà.

Vừa vào cửa, Tô Nguyên Cửu đã hỏi: Cậu ở một mình à?

Hứa Dục gật đầu: Ừ.

Tô Nguyên Cửu lại hỏi:

"Một mình sống ở Lâm Thành sao?"

Hứa Dục nghĩ nghĩ, đáp:

"Xem như là có người nhà đi."

Hai chữ xem như kia khiến Tô Nguyên Cửu phải quay đầu nhìn Hứa Dục một cái.

Hẳn là có chuyện gì khó nói, Tô Nguyên Cửu cũng không tiện hỏi thêm, bèn đổi đề tài: Vừa tắm xong?

Hứa Dục giương mắt nhìn tóc mái còn chưa khô của mình: Ừ.

Tầm mắt của Tô Nguyên Cửu lại trượt xuống, nhìn chằm chằm quần cậu:

"Vết thương có bị dính nước không?"

Hứa Dục lắc đầu:

"Không có, tôi cẩn thận lắm."

Tô Nguyên Cửu yên tâm gật gật đầu.

Hứa Dục dẫn Tô Nguyên Cửu đi vào trong, hỏi hắn:

"Anh uống gì? Cà phê hay trà?"

Không cần đâu. Tô Nguyên Cửu lắc đầu:

"Lát nữa tôi còn có việc, không ở chơi lâu được."

Hứa Dục gật đầu, ừ một tiếng, bảo Tô Nguyên Cửu ngồi xuống ghế, còn mình thì vào bếp, lấy một chai nước ra khỏi tủ lạnh.

Từ trong bếp đi ra, cách một tấm bình phong gỗ, Hứa Dục nhìn thấy Tô Nguyên Cửu đang ngồi trên sô pha, cúi đầu quan sát bộ Lego cậu đã xếp xong tối qua nhưng vẫn đặt trên bàn chưa kịp dọn.

Hứa Dục sờ sờ cằm.

Kế tiếp nên làm gì đây nhỉ?

Nhà Hứa Dục rất hiếm khi có khách đột xuất đến chơi mà không có mục đích cụ thể, chỉ ngồi một lát rồi đi như thế này, khiến cho chủ nhà như cậu không biết phải làm sao.

Sợ Tô Nguyên Cửu đợi lâu, Hứa Dục chỉ nghĩ một lát rồi vòng qua bức bình phong đi tới phòng khách.

Cậu vặn nắp, đặt chai nước xuống trước mặt Tô Nguyên Cửu, song vẫn không ngồi xuống mà chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn.

Tô Nguyên Cửu cầm chai nước lên, đang định mở ra uống thì khựng lại, khẽ đặt chai xuống bàn.

Sao vậy? Tô Nguyên Cửu hỏi.

Sao cơ? Hứa Dục hỏi ngược lại.

Tô Nguyên Cửu cười cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!