Tô Nguyên Cửu đã mua một căn hộ ở Vân Hạc Hồ khi vừa mới bắt đầu sự nghiệp.
"Chẳng qua tôi chỉ sống ở đây hai năm rồi dọn ra ngoài", Tô Nguyên Cửu giải thích ngắn gọn.
Hứa Dục gật gật đầu, hỏi: "Vậy sao bây giờ anh lại quay về ở?"
Tô Nguyên Cửu nói: "Có chút chuyện."
Hứa Dục "à" một tiếng, còn là chuyện gì thì cậu cũng không hỏi thêm.
Ráng chiều màu cam ngày hôm nay biến mất nhanh hơn lần trước, chẳng mấy chốc cả bầu trời đã tối sầm, chút ánh sáng le lói còn sót lại cũng dần dần biến mất.
Đèn đường bắt đầu sáng lên, trên con đường lát đá có hai bóng người sánh vai nhau bước đi.
Một người là Hứa Dục, người còn lại là Tô Nguyên Cửu.
Tô Nguyên Cửu cao hơn cậu một chút, có lẽ là 1m85 đổ lên, tầm 1m87.
Nghĩ đến đây trong đầu Hứa Dục không khỏi hiện lên hình ảnh Tô Nguyên Cửu xắn tay áo sơ mi, để lộ ra cổ tay rắn chắc.
Cậu cúi đầu xuống, quả nhiên nhìn thấy một chuỗi Phật châu lấp ló dưới ống tay áo khoác.
Đi thêm vài bước, Tô Nguyên Cửu lại mở miệng hỏi Hứa Dục: "Bình thường lúc gần tối cậu đều sẽ xuống đây đi dạo sao?"
Hứa Dục "Ừ" một tiếng, nói: "Nếu hôm nào được nghỉ ở nhà, ăn tối xong tôi đều sẽ xuống đây đi dạo một chút."
Tô Nguyên Cửu: "Sau đó thì sao?"
Hứa Dục: "Về nhà."
Tô Nguyên Cửu mỉm cười, tiếp tục hỏi: "Về nhà rồi làm gì?"
Hứa Dục: "Tập thể hình."
Tô Nguyên Cửu: "Hết rồi à?"
Hứa Dục nghĩ nghĩ rồi đáp: "Ngoài ra, muốn làm cái gì thì làm cái đó."
Tô Nguyên Cửu: "Ngoại trừ ca hát, cậu còn thích làm gì nữa không?"
Hứa Dục suy nghĩ một hồi: "Chắc là có."
Tô Nguyên Cửu có chút khó hiểu: "Chắc là?"
"Đều là dùng để giết thời gian thôi", Hứa Dục cười rộ lên, suy nghĩ một lúc thì nói ra một đáp án cụ thể: "Lego."
Tô Nguyên Cửu gật gật đầu.
Hứa Dục hỏi ngược lại: "Anh có chơi Lego không?"
Tô Nguyên Cửu nghĩ nghĩ rồi đáp: "Có."
Lúc này, chiếc loa nhỏ trên bãi cỏ trong tiểu khu đột nhiên phát ra tiếng nhạc, khiến Hứa Dục giật mình nhảy dựng lên.
Cú nhảy này khiến cậu suýt chút nữa đã nhào vào lòng Tô Nguyên Cửu, nhưng may là cậu đã lùi về sau một chút, cách Tô Nguyên Cửu nửa bước, cho nên không đụng trúng người hắn.
Hứa Dục quay đầu cười với Tô Nguyên Cửu, thấy đối phương đang giơ tay, có lẽ là vừa muốn đỡ mình.
"Nhát gan như vậy?" Tô Nguyên Cửu thong thả buông tay xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!