Chương 7: (Vô Đề)

17

Sau ngày hôm ấy, ta không bước chân ra khỏi cửa thêm lần nào nữa. 

Ta tự nhốt mình trong phòng, lặp đi lặp lại việc đọc Thi Kinh, hết lần này đến lần khác dùng từng câu từng chữ mà lăng trì trái tim mình. 

Cho đến khi chút yêu thương cuối cùng dành cho Phó Hoài cũng tan biến hoàn toàn.

Ta không cam lòng, liền hỏi: "Hệ thống, đứa bé này thật sự không thể mang đi sao?

"Hồng Trần Vô Định Giọng hệ thống lạnh lẽo vang lên:"Nhắc lại: nó là sinh linh thuộc về thế giới này, không thể mang đi, cũng không thể xoá bỏ."

"Được."

Cũng chính vì lý do đó mà ta chưa hoàn toàn trở mặt với Phó Hoài. 

Ta sẽ rời đi nhưng con của ta lại phải ở lại. 

Nó sẽ một mình đối mặt với tất cả những điều sắp tới. 

Còn ta, việc duy nhất ta có thể làm, chính là trước khi rời khỏi thế gian này, sắp xếp sẵn sàng hết thảy cho nó.

Ta viết một phong thư gửi đến cho tỷ tỷ, dặn nàng sau khi ta chết, hãy đưa đứa bé vào cung nuôi dưỡng. 

Ta không yên tâm giao nó cho Phó Hoài, ta chỉ tin tỷ tỷ của mình. 

Tỷ ấy xưa nay luôn thông minh, bản lĩnh, đứa bé theo nàng sẽ học được rất nhiều.

Sau đó, đến lượt Phó Hoài.

Ta đem cái túi hương đỏ nhặt được khi trước, cùng với một cái túi hương mới do chính tay mình làm, giao hết cho Chi Nhi. 

Trên túi của ta thêu một con uyên ương cô độc, bên cạnh còn có tên chữ của ta. 

Bên trong là một phong thư ta viết cho Phó Hoài. 

Rất ngắn.

Nhưng cũng đủ rồi.

Ta dặn Chi Nhi: "Sau khi ta chết, nhất định phải đích thân đưa cho Phó Hoài.

"Chi Nhi khóc đến không thở nổi, ôm lấy chân ta, không ngừng gật đầu. Ta khẽ vuốt mái tóc nàng, nhẹ giọng an ủi:"Ngốc quá, khóc gì chứ? Tiểu thư nhà ngươi là đi hưởng phúc rồi, phải vui mới đúng."

Nàng ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt rực sáng: 

"Tiểu thư kiếp này đã chịu khổ rồi, kiếp sau nhất định phải sống thật tốt!"

Ta sững người.

Kiếp này ta từng khổ sao? Hình như cũng không hẳn.

Ta xuyên tới nơi này, tuy mỗi ngày đều thận trọng lo sợ, nhưng cũng được nuông chiều lớn lên. 

Lúc nhỏ có cha mẹ, huynh tỷ che chở cho ta một khoảng trời riêng.

Lấy chồng rồi có Phó Hoài thay ta gánh vác giang sơn.

Ta yêu hắn, dựa vào hắn, thậm chí đã thực sự trở thành một tiểu thư yếu mềm của thời cổ đại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!