Thế nhưng một đêm, Triệu Diểu thắt cổ tự vẫn.
Đợi đến lúc cứu xuống, người đã hấp hối.
Phó Minh Nam thì quỳ suốt đêm trước thư phòng, không ăn không uống.
Phó Hoài có thể cứng rắn với tất cả, nhưng lại mềm lòng với đứa trẻ ấy.
Và rồi… hắn chấp thuận.
Thật ra, ta cũng chẳng bất ngờ gì trước lựa chọn của hắn.
Hôm nay là hôn lễ của họ, hắn không mời ta.
Dù có mời, ta cũng sẽ không đi.
Ta không muốn gặp hắn, lại càng không muốn chịu cái lễ nạp thiếp thấp hèn từ Triệu Diểu.
Nhưng điều ta không ngờ, là Triệu Diểu lại dám chủ động tìm đến ta.
"Phu nhân, thiếp đã mang thai được bốn tháng. Lão phu nhân nói, đợi thiếp sinh con xong sẽ nâng thiếp lên làm bình thê.
"Nàng ta ăn vận xa hoa, lấp lánh vàng ngọc, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý, chẳng còn chút dáng vẻ yếu đuối, ngoan ngoãn khi xưa. Đây mới là bộ mặt thật của nàng ta. Hồng Trần Vô Định Cũng phải thôi. Một nữ nhân có thể nắm được Phó Hoài, sao có thể thực sự là"thỏ trắng đơn thuần
"chứ? Ta nhìn nàng, không đáp. Nàng lại hỏi tiếp:"Phu nhân thấy thế nào?"
"Đây là chuyện của Phó gia, nên hỏi thì đi hỏi Phó Hoài."
Giọng ta nhàn nhạt, nhấp một ngụm trà nóng:
"Chẳng lẽ là hắn không đồng ý, nên mới chạy đến cầu xin ta?
"Câu nói đó như xé toạc lớp mặt nạ kiêu ngạo kia. Gương mặt Triệu Diểu thoáng chốc méo mó."Ngươi rốt cuộc đã nói gì với hầu gia! Hắn tuy cưới ta, nhưng từ đầu tới cuối không hề chạm vào ta, kể cả khi ta mang thai, hắn cũng chẳng tỏ vẻ vui mừng!
Là ngươi giở trò sau lưng đúng không?!"
"Thẩm Niểu, ngươi tưởng ngươi giữ được người thì có thể giữ được lòng hắn sao? Ta nói cho ngươi biết, hầu gia—"
"Chát!
"Một cái tát thẳng tay, dứt khoát giáng xuống gương mặt nàng ta. Triệu Diểu sững người."Ngươi… ngươi dám đánh ta?!
"Cùng lúc ấy, Phó Hoài bước vào. Triệu Diểu lập tức thu lại vẻ hung hăng, đôi mắt đỏ ửng, nước mắt lưng tròng nhào tới ôm hắn:"Hầu gia, thiếp không biết đã làm gì sai mà khiến phu nhân ra tay với thiếp…
"Nhưng Phó Hoài thậm chí không nhìn nàng ta lấy một cái. Ánh mắt hắn chỉ dừng mãi trên ta, da diết mà si mê."Nàng ấy đánh ngươi, thì ngươi phải chịu. Vì đó là điều ngươi đáng phải nhận."
Triệu Diểu khựng lại, sau đó cúi đầu lí nhí:
"Vâng...."
Ta và Phó Hoài đứng cách nhau một khoảng, ở giữa là Triệu Diểu – như một bức tường vô hình.
Hai ánh mắt lặng lẽ giao nhau nhưng trong lòng ta đã chẳng còn xao động.
Chỉ còn lại…
Một trái tim tràn đầy thất vọng.
16
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!