Chương 5: (Vô Đề)

Lão phu nhân thấy vậy, liền vội vàng chắn trước người nàng ta, như sợ ta sẽ làm tổn thương đến một cọng tóc của nàng ta.

Mà sự bảo vệ ấy ta làm vợ bao năm chưa từng có được.

Ta nghĩ, có lẽ ta là kẻ lòng dạ quá mềm,  nhưng thật ra ta chẳng định làm khó nàng ta.

Nữ tử ở thế gian này vốn đã khổ rồi, hà tất phải khiến nhau càng thêm khốn cùng.

Sau khi an trí cho Phó Hoài xong, trời đã hửng sáng. 

Ta chỉ cảm thấy bụng hơi quặn đau, chắc là do mệt mỏi.

Hồng Trần Vô Định

Uống xong một chén thuốc an thai, ta định nằm nghỉ một chút.

Ta không ngờ, lão phu nhân lại sốt ruột đến vậy.

Chờ không nổi đến lúc Phó Hoài tỉnh lại, bà ta đã tới thẳng phòng ta, dứt khoát nói:

"Diểu Nương là biểu muội của Hoài nhi, ta định nạp nàng làm quý thiếp.

"Ta cụp mắt, vô thức siết chặt quyển Thi Kinh trong tay. Thấy ta không phản ứng, bà ta bèn tỏ vẻ mất kiên nhẫn:"Hai đứa nó tình thâm ý trọng đã nhiều năm, lại có một đứa con. Trước kia vì ngươi chưa có hài tử, Hoài nhi sợ ngươi suy nghĩ nhiều nên mới nhẫn nhịn." 

"Nay ngươi cũng có thai rồi, vị trí chính thê đã vững vàng, chẳng lẽ còn để trưởng tử hầu môn lưu lạc bên ngoài mãi? Còn Diểu Nương, chẳng lẽ phải mãi không có danh phận?"

Tới lúc này, ta mới hiểu vì sao bà ta lại vội đến vậy.

Bởi bà ta biết rõ khi Phó Hoài tỉnh lại, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý để Triệu Diểu nhập phủ.

Thế nên bà ta lách qua hắn, đến ép ta phải gật đầu trước.

Một khi Diểu Nương ôm con vào cửa, ta dù có oán hận cũng không thể nói gì. 

Mà Phó Hoài nếu còn lòng với ta, ắt sẽ sinh khúc mắc.

Một mũi tên trúng ba con nhạn.

Thật khéo tính toán.

Ta buông Thi Kinh, giọng nhàn nhạt: "Được.

"Lão phu nhân thoáng sửng sốt, ngay cả Triệu Diểu vốn im lặng nãy giờ cũng ngẩng đầu nhìn ta, không ngờ ta lại gật đầu dứt khoát đến thế. Dù sao, ta cũng đã độc chiếm Phó Hoài nhiều năm như vậy rồi. Ta mỉm cười nhè nhẹ, ánh mắt trong veo không gợn sóng:"Ta đã đồng ý rồi, lão phu nhân cứ chọn ngày lành, để nàng ta vào cửa đi.

"14 Đến khi Phó Hoài tỉnh lại, đã là nửa tháng sau. Ngày hắn tỉnh, ta không đến. Triệu Diểu dẫn theo Phó Minh Nam đến thăm, nhưng chẳng mấy chốc đã bị đuổi ra ngoài. Chi Nhi vừa hả hê vừa hào hứng kể lại cho ta nghe:"Tiểu thư, người không thấy đâu, lúc thấy ả ta, sắc mặt hầu gia khó coi cực kỳ, một cái đẩy thẳng xuống đất, mắng nàng ta cút khỏi Phó gia!

Đại công tử thì khóc đến nghẹt thở, hầu gia lại quát còn lớn hơn, cứ một mực gọi tiểu thư qua—

"Lời còn chưa dứt, một bóng người đã đột ngột lao vào. Là Phó Hoài. Trên người hắn vẫn còn quấn băng vải, vết thương rỉ m.á. u loang đỏ lớp áo, vậy mà hắn chẳng màng gì cả, chỉ ôm chặt lấy ta."Niểu Niểu… Niểu Niểu!

"Hắn gọi tên ta không ngừng, giọng run rẩy, hai tay vừa siết chặt vừa dè dặt vì lo cho đứa nhỏ trong bụng. Ta không vùng vẫy, chỉ khẽ nói:"Phó Hoài, chàng đang run. Chàng sợ gì vậy?

"Trên vai ta bỗng trở nên ấm nóng. Hắn đang khóc, không thành tiếng, nhưng giọng đã khản đặc:"Ta sợ nàng đi mất… Ta sợ lắm, sợ đến phát điên…"

Ta nhẹ vỗ đầu hắn, như đang vỗ về một đứa trẻ:

"Đừng sợ, ta không đi đâu cả. Ta còn đang mang thai con của chàng mà."

Hắn khựng lại, ngẩng đầu, ánh mắt rực sáng như nhìn thấy ánh rạng đông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!