Ta nói:
"Không có gì, chỉ là tiện tay lật xem một chút thôi."
Xem thử người mà ta nâng niu trong lòng mấy mươi năm qua đã yêu thương một nữ nhân khác ra sao.
Yêu là yêu.
Không yêu là không yêu.
Nếu Phó Hoài thẳng thắn nói rằng hắn đã yêu người khác, ta sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, nhưng ta tuyệt sẽ không níu kéo.
Nhưng hắn không nên lừa dối ta.
Đêm về khuya, Phó Hoài đã say giấc. Tay hắn vẫn vô thức vỗ nhẹ lưng ta, như đang dịu dàng vỗ về.
Ta mở mắt.
Chậm rãi đưa tay lên, vẽ theo đường nét khuôn mặt hắn trong không trung.
Quả thật rất tuấn tú, vẫn là gương mặt của Phó tiểu lang quân năm xưa.
Nhưng hắn đã đổi thay rồi.
Ta biết mà.
Giọng ta khẽ khàng, nhẹ như hơi thở, đượm đầy lạc lõng:
"Phó Hoài, chàng nói cả đời này sẽ không phụ ta."
"Vậy mà chàng lừa ta rồi."
07
Lần đầu gặp Phó Hoài là vào năm thứ hai sau khi ta xuyên không đến nơi này.
Nhiệm vụ tân thủ của ta chỉ có một —
Hỗ trợ tỷ tỷ ruột được sắc phong làm hoàng hậu.
Hồng Trần Vô Định
Ta vừa đến dị giới, dù có được sủng ái, trong lòng vẫn thấp thỏm lo sợ, chỉ e một sơ suất mà để lộ thân phận, sẽ bị cái thế giới tôn thờ quỷ thần này coi là yêu nghiệt, rồi thiêu sống giữa chốn đông người.
Phụ mẫu yêu ta, nhưng càng coi trọng vị tỷ tỷ xinh đẹp khuynh thành, tài trí hơn người kia.
Tỷ tỷ cũng yêu ta, nhưng càng xem trọng quyền thế có thể giúp nàng một bước lên mây.
Thế nên, ta làm gì cũng dè dặt cẩn trọng, nói năng ít được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Thế nhưng, trong một yến tiệc hoa đào, tiểu thư họ Minh, người xưa nay có hiềm khích với tỷ tỷ, năm lần bảy lượt buông lời giễu cợt, cho rằng tỷ không xứng làm thái tử phi. Ta tức quá liền cãi lại, kết quả bị nàng ta đẩy xuống hồ.
Lúc ấy ta thật sự tưởng rằng mình sẽ chết.
Nhưng ta không chết.
Là Phó Hoài đã cứu ta.
Hắn khoác áo hồ cừu lên người ta, chỉ vài lời đã khiến vị tiểu thư kia tức đến tím mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!