Chương 9: (Vô Đề)

Trong lúc nói chuyện, Kỷ Hình điều khiển xe lăn tiến lại gần tôi, áp lực mạnh mẽ khiến tôi không thở nổi.

Hai kẻ Tiểu Viên, Tiểu Triệu lập tức bỏ chạy, chẳng có chút nghĩa khí nào!

Khóe môi Kỷ Hình hơi nhếch lên, nụ cười lại không chạm đến đáy mắt.

"Bảo bối, tối muộn thế này định đi đâu?"

Cách gọi này làm tôi giật nảy mình.

Tôi cười gượng gạo:

"Chán quá, đi tìm bạn chơi vài ngày."

Anh lạnh lùng nói: Không được.

Tôi bỗng nổi cơn thịnh nộ, bốp một tiếng ném vali vào người anh.

"Kỷ Hình, anh lấy tư cách gì ra lệnh cho tôi hả? Hôm qua hôn tôi, hôm nay lại công bố vị hôn thê mới, anh giỏi lắm!"

Nói càng nhiều càng thấy tủi thân, nước mắt không kìm được tuôn rơi.

Ở chung bấy nhiêu ngày, tôi đã thật lòng thích anh rồi, kết quả anh lại đối xử với tôi như vậy.

Quả nhiên không nên tin tưởng đàn ông, sẽ trở nên bất hạnh!

Sắc mặt Kỷ Hình cứng đờ, trở nên luống cuống.

Tôi nhân cơ hội kéo vali đi về phía cửa, càng đi càng nhanh, sợ bị đuổi theo.

Vừa khóc vừa nghĩ: Thật mất mặt! Làm sao để lau nước mắt một cách thanh lịch, đang cần gấp!

Vừa định mở cửa, một đôi tay từ phía sau ôm chặt lấy tôi, mùi hương quen thuộc bao bọc lấy tôi.

Cả người tôi cứng đờ.

Kỷ Hình… đứng dậy rồi?!

Một lúc sau, anh thở dài nhẹ nhõm, giọng nói dịu dàng:

"Nam Nam, không có ai khác, vẫn luôn là em."

!!!

Tôi kinh ngạc đến mức nín khóc.

Nam Nam, đó là tên của tôi ở thế giới thực, sao anh lại biết?

Trước mắt đột nhiên tối sầm, tôi ngất đi.

Tôi đã có một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, tôi bước vào một cuốn sách.

Lần đầu tiên gặp Kỷ Hình, là trong vườn nhà anh, tôi cũng không biết tại sao mình lại dịch chuyển đến đó.

Người bình thường chắc sẽ sợ hãi, nhưng Kỷ Hình nhỏ tuổi trong đôi mắt đen kịt không hề gợn sóng.

Câu đầu tiên anh nói: Cô là yêu quái?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!