Kỷ Hình dịu dàng nhìn tôi, đáy mắt ngập tràn ý cười, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc.
"Vậy em có muốn làm nữ chủ nhân của căn nhà này không?"
Miệng tôi nhanh hơn não:
"Có lợi ích gì không?"
Kỷ Hình:
"Cả biệt thự này đều là của em, bao gồm cả anh."
Tim tôi đập loạn xạ, cảm thấy mấy chữ cuối cùng anh nói ra đầy ám muội.
Mặt tôi đỏ bừng, không kìm được mà nghĩ đến thân hình quyến rũ tôi thấy trong phòng tắm khi đó.
Kỷ Hình cong môi cười, cũng không giục tôi trả lời, chỉ là đôi mắt kia như có ma lực, dụ dỗ tôi không ngừng chìm đắm.
Tôi nói: Được.
Tiểu Viên làm quản gia, Tiểu Triệu làm bếp trưởng, tôi có được nam chủ nhân.
Chúng ta đều có tương lai tươi đẹp.
Kỷ Mạt đến rủ tôi đi mua sắm, còn kể cho tôi nghe về chuyện hot search.
Bức ảnh kia hoàn toàn là chuyện bé xé ra to, lúc đó Kỷ Hình đang nói chuyện với một vị tổng giám đốc khác.
Sau khi biết chuyện, Kỷ Hình lập tức lên tiếng thanh minh, đồng thời kiện luôn tờ báo kia.
Còn về cách thanh minh...
Khó mà nói hết lời.
Weibo chính thức của Kỷ Thị: [Chúng tôi đã có bà chủ rồi nhé~]
Kèm theo là bức ảnh chụp trộm cảnh nắm tay khi tôi ngất xỉu.
Kỷ Mạt còn đến khoe:
"Xem anh trai em thông minh chưa này."
Tôi: ...
Trên đường từ chỗ mua sắm về nhà, sự cố bất ngờ xảy ra.
Một chiếc xe lướt sát bên xe chúng tôi, để tránh né, xe chúng tôi đ.â. m thẳng vào một cây đại thụ.
Tỉnh lại lần nữa, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là trần nhà bệnh viện.
Giọng nói run rẩy của Kỷ Hình vang lên: Nam Nam?
Tôi nhìn anh, mắt anh thâm quầng, râu ria lún phún không cạo, trông vô cùng tiều tụy.
Giọng tôi khàn đặc:
"Em không sao, đừng sợ."
Anh đặt tay tôi lên má, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!