Chương 1: (Vô Đề)

Ngay khi nguyên chủ vừa đặt chân ra nước ngoài, giây sau tôi đã xuyên đến. Thế là tôi liền bay về nước trong đêm. Hiện tại đang bốn mắt nhìn nhau với đại lão ngồi xe lăn trong biệt thự của anh.

Kỷ Hình ánh mắt u ám, giọng nói lạnh lẽo:

"Quý tiểu thư, có việc gì sao?"

Tôi nắm lấy tay anh, vô cùng thành khẩn:

"Cưng ơi, nghe nói cầu Chúa Giê -su ở nước ngoài linh nghiệm hơn, em ra nước ngoài là để cầu Chúa phù hộ cho anh đấy!"

Kỷ Hình: ...

Anh rút tay ra không chút biểu cảm, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai:

"Nhưng Quý tiểu thư hôm qua mới nói rõ ranh giới với tôi, nói không muốn gả cho tôi."

Tôi nghẹn họng ngay lập tức.

Cảm ơn nguyên chủ đã để lại cho tôi một khởi đầu khó khăn thế này.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, Kỷ Hình cũng thong thả nhìn tôi.

Không phải...

Tôi đột nhiên nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng:

"Em nói như vậy là vì sợ mình trở thành gánh nặng của anh. Chân anh bị thương, nhất định sẽ có rất nhiều người nhân cơ hội hãm hại anh. Anh yêu em như vậy, nếu bọn họ dùng em để uy h.i.ế. p anh thì sao?"

Trán anh nổi gân xanh, lông mày nhíu chặt lại như có thể kẹp c.h.ế. t một con ruồi.

Hửm? Sao có cảm giác Kỷ Hình căn bản không yêu Quý Minh Hy nhỉ? Trong sách rõ ràng nói Kỷ Hình yêu cô ta đến mức không thể cứu chữa được mà. Nhìn vẻ mặt khó nói nên lời của anh, hoàn toàn không giống chút nào!

Nhưng tôi không có thời gian để nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, đáng thương bám lấy xe lăn của anh:

"Hình Bảo, anh có thể hiểu được tấm lòng của em, đúng không?"

Anh day day mi tâm:

"Vậy tại sao em lại quay về?"

Tôi lập tức nắm lấy đồng hồ đeo tay của anh thể hiện lòng trung thành, tình yêu trong mắt như sắp trào ra:

"Bởi vì, em tin rằng anh nhất định có thể bảo vệ tốt cho em."

Tôi nhìn anh đắm đuối: Đúng không?

Mí mắt anh giật giật, rút tay ra với vẻ ghét bỏ: ...Ừ.

Ôi chao! Thế này không phải là đã dỗ dành được rồi sao?

Kỷ Hình giọng nói lạnh nhạt: Em còn chưa về?

Tôi cười e lệ:

"Em muốn ở lại đây chăm sóc anh, dù sao em cũng là vị hôn thê của anh mà!"

Kỷ Hình: ...

Tôi mới không muốn về, ngôi nhà đó vốn không có chỗ cho nguyên chủ dung thân. Mẹ nguyên chủ mất sớm, ba Quý ngay sau đó đã cưới vợ mới là Lục Như Lan, còn mang về một đứa con gái riêng trạc tuổi nguyên chủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!