Chương 7: (Vô Đề)

"Cả tầng đều đã sắp xếp xong, vậy phòng bao trên lầu thì sao?" Ánh sáng trong đôi mắt giấu sau mắt kính của Tống Đình lưu chuyển, giọng điệu cũng bắt đầu trở nên ấm áp.

"Cậu quản có hơi nhiều rồi đấy." Thẩm Nhận lật mở báo cáo quý của công ty mà anh ta đưa đến, nhăn mày, tỉ mỉ xem xét.

"Quan tâm một chút đến cuộc sống hạnh phúc của cậu mà thôi, nếu không tôi chẳng phải là lấy không nhiều tiền lương của cậu rồi?" Ngón trỏ của Tống Đình gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang cực nhỏ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Thận nhướng mày, "Cậu đã rảnh như vậy, công việc trợ lý toàn bộ giao cho Trần Thanh Huy cũng không phải là không thể."

Tống Đình cười lên, "Vậy cũng đừng như thế, tôi cũng là anh dũng hy sinh không tiếc xương máu đến giúp đỡ cậu, cậu không được quên ân phụ nghĩa nha."

"Lão xử nam không có tư cách nói tôi." Thẩm Thận trả lời tiếp tục cúi đầu, bắt đầu phê duyệt văn kiện.

Tống Đình nghẹn lời: "..."

Anh ta nhấc chân bước ra khỏi phòng làm việc, bất ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trần Thanh Huy.

"Làm sao, ở bên ngoài canh giữ, cậu là nhị lang thần hả?" Tống Đình suýt nữa bị anh ta hù chết.

Trần Thanh Huy tính cách lạnh lùng, người giống như tên, kiệm lời ít nói, thích nhất chính là dùng khuôn mặt không cảm xúc đó cứng nhắc gõ báo cáo.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tống Đình ríu rít một hồi, Trần Thanh Huy liếc nhìn anh ta một cái, tự dưng Tống Đình liền cảm thấy một trận gió lạnh âm u thổi qua.

Người máy mở miệng, "Mời gọi tôi trợ lý cao cấp Trần."

Tống Đình có chút cạn lời, "Trợ lý có hai người, cậu không thấy buồn nôn sao?"

"Trợ lý cao cấp Tống có thể tránh ra một chút không?"

"Tại sao?" Tay Tống Đình đặt lên vai của anh ta, vừa mới chạm vào liền lưu loát bị vỗ rơi xuống.

"Cậu chắn đường của tôi." Trần Thanh Huy buột miệng nói ra.

"Vậy cậu nói thẳng nha, cả ngày ăn nói có chừng mực." Tống Đình phàn nàn xong, giống như nghĩ tới cái gì thú vị, ngước cằm kiêu ngạo nhìn anh ta, "Ôi, cứng nhắc như vậy, trách không được là một cái xử nam chết tiệt."

Trần Thanh Huy không mặn không nhạt liếc nhìn Tống Đình một cái, người sau không hiểu sao da đầu tê rần.

Trần Thanh Huy: "Bỏ từ "chết tiệt" ở phía sau đi."

Tống Đình: "..."

Nhìn bóng lưng cao lớn chưa bước vào phòng làm việc của Trần Thanh hUy, Tống Đình vẫn còn nhỏ giọng mắng chửi: "Gì vậy, dù sao cũng là bạn cùng phòng bốn năm ở cùng trường đại học, sao lại giống như tảng băng thế."

Thẩm Thận, Tống Đình với Trần Thanh Huy ba người bọn họ là bạn đại học, sau khi tốt nghiệp, Thẩm Thận xuất ngoại bồi dưỡng, sau khi trở về, hai người họ cũng đi theo Thẩm Thận lập nghiệp.

Tống Đình là hoa hoa công tử điển hình, không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày ở trong xí nghiệp gia tộc vô tri vô giác mà sống qua ngày, sau này cảm thấy đi theo Thẩm Thận có triển vọng, trực tiếp chạy sang.

Trần Thanh Huy là một người sâu không lường trước, gia thế thần bí. Tống Đình ngoại trừ lúc kiểm tra sức khỏe biết được thông tin sinh lý của anh ta ra, cái khác một cọng lông cũng không rõ ràng. Có điều nhìn anh ta thường ngày không có sở thích gì, lại thường kiêm chức làm thuê, Tống Đình liền xem Trần Thanh Huy là tên tiểu tử ngoan ngoãn có gia cảnh bần hàn, nhìn lại vẫn có chút đáng thương...

Trong phòng làm việc, Trần Thanh Huy đặt lên trên bàn của Thẩm Thận một tờ giấy viết tay đã in ra, bên trên viết đầy những kế hoạch.

"Hoa hồng Pháp với champagne đã dặn dò khách sạn chuẩn bị tốt rồi, đến lúc đó cả tầng sẽ tiến hành sắp xếp bao toàn bộ, quà giấu trong điểm tâm ngọt sau bữa ăn, đặc biệt lựa chọn khuyên tai Charles II mà lần trước cậu chụp lại. Phân đoạn bơi đêm có bất ngờ, hai người có thể mong đợi, phòng tổng thống trên tầng cao nhất của Hoa An Đình Thành để chúc mừng, đặc biệt giữ lại sẵn hai đêm."

Không thể không nói, kế hoạch của Trần Thanh Huy vô cùng chu đáo và tỉ mỉ

Thẩm Thận không trả lời, một hồi sau mới nhấc nửa mí mắt lên, không có đánh giá gì đối với loại sắp xếp này, chỉ nói, "Cậu sao giống như một phát thanh viên thế nhỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!