Chương 5: (Vô Đề)

Nước trong hồ bơi không tính là quá lạnh, sự ấm áp lướt qua, quần áo dán chặt lấy thân hình phác họa dáng người xinh đẹp của Hứa Mạt.

Hai tay cô đều bị khóa lấy, không cách nào hoạt động. Cô vẫn còn cứng da đầu trả lại, "Có thể bị trừng phạt gì?"

"Anh trai dùng hành động nói cho em biết."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Thận cười tà khí, con ngươi đen tuyền ẩm ướt sáng lên, thậm chí mang theo một chút tính khí trẻ con.

Kỳ thật anh chỉ lớn hơn Hứa Mạt ba tuổi, cũng đang trong tuổi thanh xuân tươi đẹp. Giờ phút này, một loại miêu tả sống động khác lộ ra, dễ dàng nói rõ lên huyết khí phương cương của anh.

Hứa Mạt cảm nhận được, mặt có chút nóng, nhẹ nhàng thở gấp, vừa nãy Thẩm Thận hôn nên dùng lực mạnh mẽ cướp đoạt đi hơi thở của cô, làm cho người khác không cách nào xem nhẹ.

Thẩm Thận linh hoạt cởi bỏ quần áo của cô ra, xách cô đặt lên bên cạnh hồ bơi, cúi người ép xuống.

Hôm nay hai người náo loạn cũng lâu, sau đó lại thêm một trận ở trong phòng tắm. Cuối cùng rửa sạch xong, dĩ nhiên là đèn đường rực rỡ đã sáng lên.

Khi Hứa Mạt sửa soạn xong đi ra, màn đêm vẽ ra nửa bầu trời xanh thẫm.

Cửa sổ sát đất to lớn phản chiếu cảnh đêm của toàn thành phố, ngọn đèn giao thoa ngang dọc đan vào thành một mảnh, khắp nơi điểm xuyết đầy ánh sáng giống như những vì sao.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Thận mặc quần áo ở nhà đơn giản thoải mái, hai tay chống trên hiên cửa sổ, bóng lưng cao lớn.

Rõ ràng là đang đứng ở nơi trung tâm nhất nơi cao nhất của thành phố này, bóng lưng cô độc của anh lại hiện lên sự trống vắng vô bờ.

Hứa Mạt im lặng nhìn một hồi, nói, "Anh ăn cơm tối chưa?"

Thẩm Thận thẳng lại thân mình, nghiêng nửa bên mặt qua, hai tay tùy ý nhét vào trong túi quần, "Em gọi anh là gì?"

Hứa Mạt hai tay chắp sau lưng, móc ngón tay của bản thân, gọi là gì chứ.

"Anh.... Anh Thận....?" Nghe xong không hiểu sao còn có chút cảm giác giống đại ca xã hội đen ở Hồng Kông.

Đôi mắt Thẩm Thận hơi híp lại, "Anh già đến vậy sao?"

Hứa Mạt dùng ngón chân thọc xuống mặt đất, cuối cùng dùng dép cọ sáng bóng sàn nhà đá cẩm thạch, một lúc lâu mới mở miệng, "..... Anh trai."

Thẩm Thận tiến lên phía trước, ấn cô xuống cùng ngồi trên ghế sô pha, sau đó nắm ấy tay cô, đặt vào trong tay chơi đùa.

Anh một chân cong lên, cả thân người dựa vào phía sau, lười biếng nằm đó, hai mắt khép hờ lại, "Vừa nãy nghe không rõ, em nói lại lần nữa?"

Hứa Mạt gập chân lên, thu toàn bộ chân vào trong sô pha, tự nhiên mà ngả vào trong lồng ngực anh, lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Thẩm Thận đơn giản "ừm" một tiếng, lại hỏi cô, "Em vừa nãy chuẩn bị nói gì?"

Tay Hứa Mạt bị anh lúc có lúc không nắm lấy, có chút ngứa ngáy, khớp xương tay của Thẩm Thận rõ ràng, thon dài như ngọc, lúc bao lấy tay cô mang theo chút ấm áp.

Cô cố nén sự tê dại, trả lời, "Em nghĩ nếu anh còn chưa ăn, em đi làm chút gì đó cho anh."

Thẩm Thận không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, "Chờ tý nữa bác Tần đến đây đem chút đồ, thím Chu qua đây làm."

Ngừng một chút, anh lại nói, "Cuối tuần này anh không có việc, em ở bên anh là được rồi."

Hứa Mạt gật đầu, thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Thẩm Thận nổi lên ý xấu, gãi gãi lòng bàn tay của cô.

Hứa Mạt co quắp lại, Thẩm Thận nhướng mày tăng thêm lực đạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!