Chương 29: (Vô Đề)

"Thích không?" Thẩm Thận khàn giọng hỏi.

Trong phòng một mảng ấm áp, khuôn mặt trắng nõn óng ánh của Hứa Mạt hơi ửng đỏ, đôi mắt ngậm nước, hơi thở như hoa lan.

Ngay sau đó, cô mềm mại đáp một tiếng, "Ừm...."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cánh tay bóng loáng như sứ vòng qua, gắt gao dựa vào anh.

Trong đầu của Thẩm Thận cọng dây cung tên là lý trí "pằng" một tiếng đứt đôi, gần như đỏ mắt mà quấn chặt lấy anh.

Anh vừa muốn làm sâu thêm động tác liền bị một trận âm thanh ồn ào làm cho tỉnh.

Thẩm Thận mở mắt ra, phát hiện bản thân đang một mình nằm trên chiếc giường lớn trong căn hộ.

Anh theo bản năng lật mở chăn, tỉ mỉ quan sát một phen, mới thở ra một hơi dài.

Ai có thể nghĩ tới, Thẩm nhị thiếu luôn không ủy khuất bản thân cư nhiên mơ thấy loại giấc mơ.... gì đó.

Còn là mộng xuân có nội dung không thể miêu tả.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Âm thanh ồn ào vẫn đang tiếp tục, Thẩm Thận ngủ không ngon, lần nửa nằm trở về, nhắm đôi mắt lại, nâng giọng hỏi, "Ai?"

Âm thanh nhất thời ngừng lại, qua một hồi lâu cửa phòng của Thẩm Thận nhẹ nhàng bị đẩy mở, "Nhị thiếu gia, cậu tỉnh rồi?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Thận lười biếng đáp một tiếng, mắt cũng không mở ra, liền nằm như vậy hỏi, "Đang làm gì vậy, ồn quá."

Thím Chu cười híp mắt, đi vào trong, nói, "Đây không phải thấy cậu cuối tuần hiếm khi nghỉ ngơi, đến làm cơm cho cậu sao?"

Nói xong bà ấy bắt đầu lải nhải, "Ai da không phải tôi nói, tấm thảm này của cậu đều xếp mấy tầng bụi rồi nha? Tôi liền lấy máy hút bụi mà tôi mới mua trên mạng đi hút bụi cho cậu."

Thẩm Thận lúc trước trên đất nhiều một cọng tóc cũng không vui, gần đây những thứ này đều vứt ở một bên, một chút cũng không có thái độ vạch lá tìm sâu như lúc trước nữa.

Thẩm Thận vẫn nằm đó, không trả lời, trên đầu bởi vì tư thế ngủ không thích đáng mà có vài cọng tóc ngố dựng đứng lên, vô cùng dễ thấy trong chăn nệm.

Thím Chu lời nói thấm thía, "Sáng nay lúc tôi đến thì thấy cậu ở đó hư hư ha ha, ôm lấy chăn không buông tay, lớn như vậy còn giống như con nít."

Thẩm Thận đang nhắm mắt lập tức tỉnh táo tinh thần: "...."

"Ôi, phu nhân không ở bên cạnh, có nhà cậu cũng không về ở, cô gái mình thích cũng không có, lòng này của thím Chu nghĩ vậy mà đau lòng." Thím Chu càng nói càng hăng hái, ngữ khí có chút bi thương.

Thẩm Thận đột nhiên bắt đầu hoài nghi bản thân có phải thật sự thảm như vậy hay không.

Anh bất đắc dĩ mở miệng, "Thím Chu, mới sáng sớm thím làm gì..."

Lời của Thẩm Thận còn chưa nói xong liền nghe thấy giọng vui vẻ của thím Chu truyền tới, "Ai da nghĩ ra hôm nay nấu canh gì rồi, bây giờ liền đi nấu ngay, hôm nay bổ tốt thân thể cho cậu!"

Thẩm Thận cạn lời hồi lâu, nằm ở trên giường cuối cùng vẫn là chống nửa người dậy, ánh mắt lơ đễnh.

Một bên góc bàn dưới đèn bàn, chìa khóa xe của anh đang tùy ý nằm ở đó.

Từ khi treo lên đôi móc chìa khóa con thỏ đó, Thẩm Thận bất luận đổi bao nhiêu chiếc xe, đều thành thật treo lên đôi móc khóa này.

Không cho người khác đụng và sờ vào.

Dùng lời của Tống Đình mà nói, đây chính là mạng sống của Thẩm Thận. Anh ta từng vì lòng hiếu kì thúc giục mà xem nhiều vài lần liền bị cảnh cáo bằng miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!