11.
Buổi chiều, tôi lén ra ngoài để đến học bù với Phó Thiển.
Nhìn thấy những vết hằn đỏ trên cổ tôi, sắc mặt anh lúc đỏ lúc trắng, hết trắng lại hồng.
Anh dè dặt quan sát nét mặt tôi:
"Hay là… hôm nay nghỉ đi?"
Tôi đã mở sẵn sách giáo khoa, chuẩn bị nghe giảng:
"Không cần đâu. Tôi quen rồi."
Quen rồi?
"Ừ. Từ nhỏ Trần Mạt đã như vậy."
Tôi nói với hàm ý:
"Nhưng mà… chúng tôi đã từng đưa chị ấy đi khám bác sĩ tâm lý. Kết quả cho thấy tinh thần chị ấy hoàn toàn bình thường."
Tôi biết, không lâu nữa, con quái vật ấy sẽ hoàn toàn chiếm lấy cơ thể của chị tôi.
Mà tôi… chẳng thể làm gì để ngăn cản.
Nhưng nếu là Phó Thiển… với đầu óc và thế lực của anh, có lẽ có thể điều tra được nguyên nhân thực sự.
Tôi nhìn anh đầy hy vọng, không ngờ anh lại nổi giận, đấm mạnh xuống bàn:
"Còn nhỏ mà đã làm chuyện đồi bại với em gái ruột? Đúng là súc sinh!"
Tôi im lặng.
So với con quái vật thật sự, phản ứng đầu tiên của người bình thường lại dễ dàng đổ lỗi cho loạn luân — như thể đó là điều xấu xa nhất.
Tôi định giải thích.
Nhưng anh vẫn còn đắm chìm trong cơn sốc, vẻ mặt như đang viết rõ ràng:
"Không cần nói nữa, thật đáng thương…"
Phải một lúc lâu sau, khi tôi đã học xong tiết Toán, anh mới dần bình tĩnh lại.
Anh vờ như vô tình, lấy từ túi áo ra một miếng băng cá nhân, chỉ chỉ vào xương quai xanh tôi:
Bị trầy rồi.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của anh thấp thoáng chút ngượng ngùng.
Anh đút một tay vào túi quần, bỗng dưng lên tiếng:
"Trần Lê, em cứ tập trung học hành đi. Muốn thi vào đâu cũng được. Nhưng nhớ tránh xa Trần Mạt và Chu Tịch."
"Hai người đó… sẽ hại chết em đấy."
Ánh mắt thiếu niên lúc này vô cùng nghiêm túc, như thể vừa hạ quyết tâm lớn lao nào đó:
"Tiểu gia đây có thể tự mình đánh đâu thắng đó, không gì ngăn nổi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!