Chương 9: (Vô Đề)

Kết quả tất nhiên như trong nguyên văn đã viết, âm mưu ám sát thất bại, rơi vào cảnh tru di tam tộc nhưng vì phụ thân ta đã sớm từ quan, không tham gia chính sự, nên hoàng gia đã không truy cứu trách nhiệm của nhà chúng ta.

Phụ thân ta mỗi lần nhắc đến đều run sợ, không ngờ Diệp Tinh Tinh lại to gan như vậy, suýt nữa làm liên lụy cả nhà bọn ta.

Ở Liễu Châu được ba năm.

Ta cũng từ một người giàu có ở Liễu Châu trở thành người giàu nhất cả nước.

Có một ngày ta ra ngoài bố thí cho dân nghèo, bỗng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Nếu không phải vì hình xăm ở trên mặt, ta thật sự khó mà nhận ra hắn ta, đó là Tống Kha người mà năm đó có gương mặt như hoa đào.

Sau lần ta báo quan, Tống Kha bị đưa đến quan phủ, cuối cùng phải chịu hình phạt xăm hình, để lại trên mặt một hình xăm nhục nhã, đồng thời bị giáng xuống làm thường dân.

Không ngờ ba năm nay, hắn ta lại sống trong cảnh khốn cùng đến mức phải đi ăn xin.

Khi nhìn thấy ta, hắn ta vô cùng kích động.

[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]

Kích động không phải vì gặp ta, mà là vì cái bánh bao trắng trong tay ta.

Hắn ta giật lấy, rồi điên cuồng cắn nuốt như một con ch. ó đã đói nhiều ngày đêm.

Sau khi ăn xong, hắn ta lại đi cướp từ tay người khác.

Không cướp được còn bị đánh cho một trận.

Một bà lão tóc bạc, toàn thân dơ bẩn không quản gì cả, liều mạng bảo vệ Tống Kha, vừa che chở vừa đau lòng hét lên: "Đừng đánh nhi tử của ta, nó là Tân khoa Trạng nguyên, đám tiện dân các ngươi sẽ bị nhi tử ta c.h.é. m đầu hết..."

Tiếng chửi bới lại thêm tiếng kêu la đau đớn khi bị đánh, nhếch nhác và thảm hại.

Ta lạnh lùng nhìn bọn họ.

Thiện ác có báo, ông trời rất công bằng.

Sau khi bố thí cho người nghèo xong.

Ta ngồi xe ngựa trở về.

Xe ngựa bỗng nhiên lắc mạnh một cái.

Ta vén rèm lên, thấy một nữ tử nhếch nhác nằm trên đường, toàn thân run rẩy, khóc lóc điên dại: "Cứu mạng, cứu mạng, ta sắp bị đánh c.h.ế. t rồi..."

Văn thúc xuống xe đỡ nữ tử dậy.

Khoảnh khắc nữ tử đó ngẩng đầu lên, ta và nàng ta đều kinh ngạc.

Đây chẳng phải Diệp Tinh Tinh đã bị c.h.é. m đầu à, sao lại còn sống?!

Diệp Tinh Tinh nhìn thấy ta với bộ dạng ăn mặc hoa lệ, sống trong nhung lụa như vậy, trong mắt đầy vẻ căm ghét: "Diệp Nguyệt Thê, đồ tiện nhân nhà ngươi, ta muốn g.i.ế. c ngươi, nếu không phải vì ngươi, ta đã không rơi vào hoàn cảnh này, ta muốn g.i.ế. c ngươi..."

13

Văn thúc khống chế Diệp Tinh Tinh, khiến nàng ta không thể động đậy.

Nàng ta liên tục chửi rủa ta.

Qua những lời chửi rủa của nàng ta, ta biết được rằng sau khi âm mưu ám sát của nàng ta và Thần Vương thất bại, nàng ta đã sử dụng khả năng phản trinh sát của người hiện đại để trốn thoát một mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!