Chương 5: (Vô Đề)

"Ban đầu khi muội ở bên ta, muội đã biết ta có thê tử rồi."

"Ta không biết."

"Hưu thư còn là muội cùng ta viết..."

"Tống Kha sao huynh lại vu khống ta như vậy!" Diệp Tinh Tinh hai mắt đỏ hoe, mặt đầy oan ức: "Phụ thân, nữ nhi không muốn nhìn thấy hắn ta nữa, nữ nhi coi như chưa từng gặp người này!"

7

"Con chắc chắn không muốn thành thân với hắn ta sao?" Phụ thân ta hỏi Diệp Tinh Tinh.

"Nữ nhi chắc chắn... A!"

Diệp Tinh Tinh đột nhiên hét lên.

Chỉ thấy lúc này Tống mẫu từ mặt đất bò dậy, túm lấy tóc Diệp Tinh Tinh, ánh mắt đầy hung ác: "Diệp Tinh Tinh đồ tiện nhân nhà ngươi, lúc trước quyến rũ nhi tử của ta đâu có nói như thế, ngươi nói sau khi nhi tử của ta cưới ngươi, phủ Thừa tướng sẽ là của nhi tử ta, bây giờ ngươi nói trở mặt liền trở mặt."

"A... Ta chưa từng nói những lời này, bà buông ta ra..." Diệp Tinh Tinh hét lên.

Tống mẫu điên cuồng tột độ: "Ngươi độc ác như vậy, ta phải cào nát mặt ngươi, xem sau này ngươi còn quyến rũ đàn ông như thế nào... đồ đê tiện…!"

Nói rồi, chỉ thấy Tống mẫu dùng tay cào mạnh vào mặt Diệp Tinh Tinh.

Trên mặt nàng ta lập tức xuất hiện vài vệt máu.

Đau đến nỗi Diệp Tinh Tinh thét lớn.

Dường như lúc này phụ thân ta mới như hoàn hồn, vội vàng bảo hạ nhân kéo Tống mẫu ra.

Miệng Tống mẫu vẫn không ngừng chửi bới, lời khó nghe gì đều có, khiến Diệp Tinh Tinh mất hết thể diện trước mặt phụ thân và mẫu thân ta, cũng mất hết thiện cảm.

Cuối cùng phụ thân ta cho người lôi Tống Kha và Tống mẫu ra đánh hai mươi trượng rồi ném ra khỏi phủ Thừa tướng.

Xử lý xong Tống Kha, ta theo mẫu thân ta về phòng, bây giờ mẫu thân sợ ta lại đi lạc lần nữa, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh ta, đến sau bữa tối bà mới lưu luyến rời đi.

Mẫu thân ta vừa đi, Diệp Tinh Tinh liền vào phòng ta, mặt quấn vải trắng, che đi khuôn mặt bị cào hôm nay.

Bộ dạng thật là... có chút buồn cười.

Ta không nhịn được bật cười.

Diệp Tinh Tinh bị ta cười đến đỏ mặt, nàng ta tức giận mắng:

"Diệp Nguyệt Thê, ngươi tưởng mình là nữ nhi thân sinh của phụ thân và mẫu thân thì có thể làm càn sao?"

"Ta khuyên ngươi tốt nhất nên biết điều, an phận trong phủ Thừa tướng, nếu không ta sẽ khiến ngươi phải gánh hậu quả!"

"Ngươi còn cười? Y thuật của ta rất cao siêu, vết thương nhỏ này đối với ta mà nói dễ như trở bàn tay."

Ta lười biếng liếc nhìn Diệp Tinh Tinh: "Nói xong chưa? Nói xong thì ra ngoài."

Lúc này ta thật sự không có tâm trạng đi để ý đến Diệp Tinh Tinh.

Ta đang suy nghĩ về số phận của nguyên chủ trong nguyên tác, năm đó nguyên chủ theo Tống Kha đến Kinh thành tham gia khoa cử, vừa đến Kinh thành đã nhận thân, liền cùng với Tống Kha mỗi người mỗi ngả, sau đó dưới sự tác hợp của Diệp Thừa tướng mà gả cho Thần Vương.

Thần Vương bề ngoài tưởng như không lo chính sự nhưng thật ra có dã tâm như sói, cuối cùng đầu độc Thái tử không thành, dẫn đến toàn gia bị tru di, còn liên lụy đến phủ Thừa tướng.

Vốn nghĩ không để bản thân bị quấn vào vòng xoáy này, ở lại thành Liễu Châu cùng với Tống Kha sống những ngày tháng tốt đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!