Không, không! Tống mẫu lắc đầu liên tục, miệng lẩm bẩm:
"Sao Ninh Nguyệt Thê có thể là nữ nhi của Thừa tướng đại nhân được, nàng ta chỉ là một thôn phụ quê mùa, nàng ta không phải..."
Tống mẫu nhìn ta, không muốn tin nhưng không thể che đậy được bây giờ bà ta đang vô cùng hối hận.
Ta nhìn bọn họ như đang xem trò cười.
Thành Liễu Châu cách Kinh thành không xa, ta đã phi ngựa nhanh chóng đến phủ Thừa tướng nhận thân trước. Trên cánh tay ta có một vết bớt hình bướm đặc biệt, mẫu thân ta vừa thấy đã biết được thân phận thật của ta.
Sau khi nhận thân, ta kể cho phụ thân và mẫu thân nghe những gì mình đã trải qua trong nhiều năm qua, họ nghe xong đương nhiên không vui rồi.
Khi Tống Kha và Tống mẫu dẫn Diệp Tinh Tinh đi du ngoạn trở về thì cũng nên trả giá cho những việc bản thân đã làm.
"Còn dám sỉ nhục nữ nhi của ta, còn không mau kéo ra ngoài cho ta!" Phụ thân ta ra lệnh.
Hạ nhân vội vàng tiến lên định kéo Tống mẫu đi.
Tống mẫu hoàn toàn hoảng loạn, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, lập tức quỳ xuống trước mặt ta, nắm lấy tay ta:
"Ninh Nguyệt Thê, con cứu ta đi, coi như vì tình cảm bao năm nay của chúng ta, con giúp ta xin Thừa tướng đại nhân một tiếng..."
"Tình cảm bao năm qua?"
Ta cười.
Cười rất đẹp.
Nhưng trong mắt Tống mẫu, có lẽ ta trông giống như ác quỷ.
"Không phải bà đã quên lúc trước từng mắng ta thế nào rồi chứ? Con gà không biết đẻ trứng."
"Ta, ta... ta cũng chỉ nhất thời nói năng bừa bãi, mong con đại nhân không chấp tiểu nhân..." Giọng nói Tống mẫu run run, nước mắt giàn giụa.
Thê nhi. Tống Kha cũng đã phản ứng lại, hạ thấp phong thái nịnh bợ ta:
"Là ta có mắt không thấy Thái Sơn, ta không ngờ nàng là nữ nhi của Thừa tướng..."
"Chính vì ta không phải, chính vì Diệp Tinh Tinh phải, nên ngươi mới đối xử với ta như vậy sao?" Ta nói với vẻ tủi thân.
Câu nói này trực tiếp giẫm nát nhân cách của Tống Kha dưới đất.
6
Sắc mặt Tống Kha đột ngột thay đổi.
Phụ thân và mẫu thân ta càng thêm phẫn nộ.
"Người đâu, kéo chúng xuống cho ta!" Phụ thân ta gầm lên giận dữ.
Hạ nhân thô bạo lôi Tống Kha và Tống mẫu đang trong tình trạng suy sụp đi.
"Tinh Tinh, Tinh Tinh cứu ta!" Tống Kha kêu lớn.
Cơ thể Diệp Tinh Tinh khẽ run lên.
Trong tình thế này, nàng ta căn bản không dám nói một lời nào, bản thân nàng ta còn khó bảo vệ.
Nên cũng cắn răng, không lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!