Chương 2: (Vô Đề)

Tống Kha cũng cố tình nói:

"Ninh Nguyệt Thê, trước đây còn cảm thấy ngươi thấu tình đạt lý, không ngờ lại ngang ngược như vậy. Ta vốn định cho ngươi ít bạc bồi thường, bây giờ thì nghĩ cũng đừng có nghĩ nữa. Nếu trách thì trách ngươi không biết tốt xấu, đáng đời!"

"Mau cút đi cho ta, nhìn là thấy phiền." Tống mẫu sốt ruột thúc giục bên cạnh.

Ta không thèm đếm xỉa đến họ, lạnh nhạt gọi một tiếng: Văn thúc.

Văn quản gia từ ngoài phòng bước vào.

"Tống Trạng nguyên đã hưu ta rồi, bọn ta không còn liên quan gì đến nhau nữa. Phiền Văn thúc thu dọn sạch sẽ đồ đạc của hắn ta và Tống phu nhân để họ nhanh chóng rời khỏi phủ đệ." Ta nói một cách thờ ơ.

Ba người còn lại nhìn ta với vẻ mặt kinh ngạc.

[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]

Tống mẫu hét lớn:

"Đây là Tống phủ của bọn ta, ngươi có tư cách gì mà kêu chúng ta đi?!"

"Bà bị kích thích quá mức đến phát điên rồi sao?"

"Đồ hạ tiện không ra gì..."

Tống mẫu liên tục sỉ nhục ta, ta chỉ im lặng lấy giấy tờ đất đai từ trong tủ ra:

"Nhìn cho kỹ đi, giấy trắng mực đen, phủ đệ này thuộc quyền sở hữu của ta."

Trong nhà lập tức im bặt.

Vẻ mặt Tống mẫu như vừa ăn phải c.ứ.t.

Tống Kha và Diệp Tinh Tinh cũng chẳng khá hơn là bao.

"Ngươi, ngươi, làm sao ngươi có thể mua được phủ đệ này?" Tống mẫu không thể tin nổi nhìn ta.

Ban đầu khi dọn vào đây thì phủ đệ này quả thật là đi thuê nhưng vì ta biết kiếm tiền nên chưa đến nửa năm ta đã trở thành phú hào địa phương.

Đừng nói là một phủ đệ, mấy cửa hiệu, tửu lâu ở thành Liễu Châu này tám mươi phần trăm đều thuộc quyền sở hữu của ta.

"Ngươi đã gả cho nhi tử ta rồi thì đồ của ngươi đương nhiên cũng là của nó, phủ đệ này cũng là của nó." Không nhận được câu trả lời từ ta, Tống mẫu trơ trẽn nói.

"Nhưng nhi tử bà đã hưu ta rồi mà."

Ta tỏ vẻ vô tội, vẫy vẫy hưu thư trong tay.

Tống mẫu tức đến xanh mét mặt.

Tống Kha đột nhiên tỏ ra độ lượng:

"Nếu ngươi tặng phủ đệ này cho ta, nể tình hai năm phu thê, ta có thể cho ngươi một bức thư hòa ly, giữ thể diện cuối cùng cho ngươi."

3

"Sao có thể như vậy được?"

Ta vội vàng từ chối:

"Hòa ly làm sao thể hiện được tình sâu nghĩa nặng của ngươi với Diệp cô nương, chỉ có hưu thê mới chứng tỏ ngươi không còn chút tình cảm nào với ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!