Chương 1: (Vô Đề)

1

Tiếng pháo nổ vang ngoài cửa, vị phu quân đã rời khỏi nhà một năm để lên Kinh thành thi cử của ta, cuối cùng cũng đỗ Trạng nguyên trở về.

Bên cạnh là một nữ tử ăn mặc hoa lệ, vẻ mặt e thẹn, thật sự khiến người ta yêu thích.

Vừa nhìn thấy ta, phu quân ta liền nói với vẻ mặt đầy ghét bỏ:

"Ninh Nguyệt Thê, bây giờ ta đã thi đỗ Trạng nguyên, ngươi chỉ là một thôn phụ quê mùa, không xứng với ta. Ta muốn thành thân với Tinh Tinh, ngươi cầm tờ hưu thư này, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi cái nhà này đi."

Hắn ta ném cho ta một tờ hưu thư đã chuẩn bị từ trước.

Ta nhìn rồi hỏi hắn ta bằng giọng yếu ớt:

"Phu quân thực sự muốn bỏ ta sao?"

E rằng hắn ta có chút không biết điều rồi.

Phụ thân của Tống Kha mất sớm, mẫu thân hắn ta một mình nuôi hắn ta khôn lớn. Khi cưới ta, hắn ta chỉ là một thư sinh nghèo khó, nhà chỉ có bốn bức tường.

Hai năm qua, chính ta là người quản lý gia đình, làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, giúp người của Tống gia  được sống trong một căn nhà lớn, khiến Tống Kha có thể ăn sung mặc sướng, không cần lo nghĩ gì mà đi Kinh thành thi cử.

"Nếu không thì giữ ngươi lại để đẻ trứng à?"

Tống mẫu đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, hung ác nói:

"Thành thân đã hai năm rồi mà bụng vẫn chẳng có chút động tĩnh gì, nếu ta là ngươi, đã nhảy sông tự vẫn từ lâu rồi."

[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]

"Bụng ta không có động tĩnh, lẽ nào phu quân và mẫu thân không biết tại sao à?"

Khi gả cho Tống Kha, tâm trí của Tống Kha chỉ toàn là thi đỗ Trạng nguyên, mỗi ngày chăm chỉ học hành, không quản ngày đêm.

Tống mẫu sợ nhi tử của bà ta bị phân tâm, không cho chúng ta động phòng.

"Làm gì có nhiều lý do như vậy? Không có tức là không có. Bây giờ nhi tử của ta đã đỗ Trạng nguyên, một con gà mái không biết đẻ trứng như ngươi, không có tư cách ở lại Tống gia của chúng ta nữa."

"Nói như vậy thì nàng ta chỉ là một con gà mái biết đẻ trứng thôi à?" Ta nhìn về phía Diệp Tinh Tinh.

"Ninh Nguyệt Thê ngươi nói bậy bạ gì đó, Tinh Tinh là nữ nhi của Diệp Thừa tướng đương triều, sao có thể để ngươi bôi nhọ như vậy!"  Tống Kha giận dữ quát ta, rồi lại kiên quyết nói:

"Ngươi cũng không cần cầu xin ta nữa, tâm ý ta dad quyết, cả đời này ta chỉ yêu một mình Tinh Tinh."

Miệng lưỡi đàn ông, chỉ giỏi lừa người khác.

Lúc rời đi còn nói khi thành danh sẽ cho ta hưởng vinh hoa phú quý.

Ta đảo mắt nhìn Diệp Tinh Tinh một cái.

"Ngươi đừng có nghĩ tới việc làm gì với Tinh Tinh!" Tống Kha bảo vệ Diệp Tinh Tinh trong lòng. 

Sợ ta sẽ bắt nạt nàng ta.

Diệp Tinh Tinh ngược lại tỏ ra rất rộng lượng, nàng ta thoát khỏi vòng tay của Tống Kha, nhẹ nhàng nói:

"Tống ca ca, ta muốn nói vài lời với tỷ tỷ."

"Nàng ta không biết chữ, chỉ là một người thô lỗ, không thể để nàng ta làm tổn thương Tinh Tinh."  Tống Kha lo lắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!