Tôi mỉm cười.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Vương Y Sinh, xem ra là một người thận trọng hơn cả An Hựu Khiêm.
Tôi không gặp anh ta nhiều.
Ngoài lần gặp ở đám cưới, thì chính là sau khi tôi mang thai, anh ta thỉnh thoảng cùng An Hựu Khiêm về nhà, bắt mạch cho tôi,
Ấn tượng của tôi về anh ta là một người ít nói, hướng nội, làm việc nghiêm túc, có vẻ ngoài thật thà.
Lúc đó tôi nghĩ, người không khéo ăn khéo nói mới là người có bản lĩnh thật sự.
Bây giờ mới biết.
Chó cắn người, thường là không sủa.
Hai ngày sau, An Hựu Khiêm lấy cớ ăn "tiệc chia tay
"để hẹn tôi đến một nhà hàng sang trọng. Tôi đến đúng hẹn. Trên cầu thang,"tình cờ
"gặp Vương Y Sinh, An Hựu Khiêm mời anh ta cùng đi, anh ta ngần ngại đồng ý. Trong bữa tiệc, An Hựu Khiêm buồn bã hồi tưởng lại chuyện cũ của chúng tôi."Lúc đầu đám cưới của chúng ta, Vương Y Sinh là người làm chứng, không ngờ, bữa tiệc chia tay hôm nay, lại tình cờ gặp anh ấy, tất cả đều là ý trời.
"Tôi nghe đến chảy nước mắt, vẻ mặt đau buồn. Suốt cả quá trình, anh ta nói gì tôi cũng im lặng gật đầu, mặc dù không nỡ nhưng lại thấy rất đúng, hoàn toàn là dáng vẻ của một người phụ nữ đau khổ, hoang mang, nhưng lại bất lực phó mặc cho số phận. Vương Y Sinh gần như không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi khi tôi nói chuyện, thể hiện sự tôn trọng và đúng mực. Cuối cùng, An Hựu Khiêm nâng ly với tôi."Thịnh Hạ, những lời em nói sáng hôm đó đã làm anh cảm động, sau này, chúng ta đều sống tốt, cũng chúc phúc cho nhau, mọi thứ đều tốt đẹp.
"Tôi gật đầu rưng rưng nước mắt, cầm ly trà lên uống cạn. An Hựu Khiêm và Vương Y Sinh đứng dậy, ra ban công phòng riêng hút thuốc. Tôi cũng đứng dậy nói đi vệ sinh. Ra khỏi cửa, tôi đẩy cửa phòng riêng trống bên cạnh, đi đến gần ban công, nhìn qua rèm cửa. Trong ánh lửa lập lòe, giọng nói chuyện khe khẽ vọng lại:"Thế nào, anh đã nói không có vấn đề gì chứ."
"Nhìn thì không thấy vấn đề gì, nhưng nếu cô ta đang diễn thì sao?"
An Hựu Khiêm khẽ cười.
"Yên tâm, cô ta không có bản lĩnh đó đâu, anh là người dẫn chương trình tình cảm phụ nữ, từ lâu đã nắm rõ cô ta rồi."
"..."
"Vậy nên, chương trình vẫn diễn ra như cũ đi, bên anh đã có khán giả nghe ngóng hỏi thăm qua tin nhắn riêng rồi."
Im lặng một lúc.
"Thôi bỏ đi, chúng ta nghĩ cách khác.
"Vương Y Sinh bình tĩnh kết luận. An Hựu Khiêm ngạc nhiên,"Tại sao?"
Vương Y Sinh dụi tàn thuốc, giọng nói ôn hòa.
"Em không thấy vấn đề gì, nhưng cũng không cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề, nếu vậy, cứ coi như cô ta có vấn đề đi, việc không chắc chắn thì tốt nhất đừng làm.
"Giọng nói của hai người nhỏ dần, rồi vào phòng. Tôi khẽ liếc mắt nhìn xuống đường phố bên dưới. Đúng lúc hoàng hôn buông xuống, đèn đường mới lên, xe cộ tấp nập, khắp nơi đều là sự ồn ào náo nhiệt của thế gian. Tay tôi thò vào túi áo khoác, lấy ra tờ giấy vo tròn còn sót lại tối hôm đó. Mở ra, bên trên là một chữ đen được viết phóng khoáng. [Chết]. Tôi khẽ lẩm bẩm."Vậy à..."
"Vậy thì hết cách rồi."
10
"Thật sự là cô sao?
"Một giọng nam vang lên phía sau. Tôi quay đầu lại. Một khuôn mặt điển trai tràn đầy sức sống đang chớp mắt cười nhìn tôi. Là chàng trai trẻ đã cứu tôi tối hôm đó. Tôi do dự vài giây, rồi mới từ từ nở nụ cười:"Trùng hợp thế."
Anh ta nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời nheo lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!