Tôi cau mày, không hiểu họ đang nói gì, lướt nhanh qua, cho đến khi nhìn thấy nội dung có vẻ liên quan đến tôi.
An:[Không cho con b. ú nữa rồi.]
Vương:[Tiếc thật, đủ một năm là tốt nhất cho đứa bé, người em chọn không được việc lắm.]
An:[Dù sao cũng sạch sẽ lại rẻ.]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Vương:[Anh không chịu nổi nữa rồi à? Vậy thì làm sớm đi.]
An:[Ừ, thuốc phối xong rồi thì đưa cho anh.]
Vương:[Cô ta là con nhỏ tỉnh lẻ, có thể gả cho người như anh còn được tiền, cũng không thiệt.]
An:[Anh mới thiệt lớn, em phải bù đắp cho anh.]
Vương:[Bù đắp đến khi anh không chịu nổi thì thôi.]
Một tia chớp lóe lên, ánh mắt tôi rời khỏi điện thoại, quay đầu nhìn ra cửa sổ, tiếng sấm ầm ầm từ phía chân trời vọng lại.
Lặng lẽ thưởng thức cảnh tượng hùng vĩ của thiên nhiên vài giây, cúi đầu, bấm vào album ảnh.
Giữa tiếng sấm chớp, tôi nhìn thấy những hình ảnh video mà cả đời cũng không thể tưởng tượng nổi.
Thế giới rộng lớn, quả thật muôn hình vạn trạng.
Tôi nheo mắt nhìn An Hựu Khiêm nằm dưới đất.
Dù sao cũng cảm ơn anh ta đã cho tôi trải nghiệm và chứng kiến một thế giới khác vượt ra ngoài cuộc sống của tôi.
Nửa tiếng sau, tôi sao lưu tất cả tin nhắn trên điện thoại anh ta, đăng nhập WeChat của anh ta vào máy tính bảng của tôi, rồi cài đặt một plugin xóa thông tin đăng nhập trên điện thoại anh ta, xóa sạch mọi dấu vết đăng nhập.
Sau đó, tôi bình tĩnh ăn hai miếng bánh mì để bổ sung năng lượng, bắt đầu làm một việc khác.
An Hựu Khiêm bị cao huyết áp, trong túi luôn có thuốc hạ huyết áp.
Tôi lấy viên nang bổ m.á. u mà Vương y sinh kê cho tôi từ trong nhà vệ sinh ra, bẻ từng viên một, đổ bột thuốc ra, rồi lại đổ vào thuốc hạ huyết áp.
Tiếng sấm chớp vang dội bên ngoài, tôi chuyên tâm lặp đi lặp lại những động tác nhỏ nhặt, cảm nhận được dòng chảy hiếm hoi trong tâm trí, cảm nhận được niềm vui sướng của sự làm chủ.
…
Khi An Hựu Khiêm mở mắt ra trên giường trong ánh bình minh, tôi đang ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn anh ta.
Anh ta sờ sờ đầu, Hự một tiếng, nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc và nghi hoặc nhìn về phía tôi.
Tôi dụi dụi mắt, lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.
"May mà anh tỉnh, nếu không em lại phải gọi 120 rồi."
Anh ta mím môi, ánh mắt sắc bén.
Anh bị sao vậy?
"Hôm qua lúc anh vào phòng, chiếc cúp trên giá đột nhiên rơi xuống, đúng lúc đập vào đầu anh, lúc đó anh đã ngất xỉu, em lo lắng gọi 120, nhưng tối qua mưa to gió lớn 120 không đến được, bác sĩ cấp cứu đã hướng dẫn em băng bó cho anh qua điện thoại."
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dò xét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!