Chương 4: (Vô Đề)

4

Khi tỉnh dậy, tôi đã về nhà, nằm trên giường, bố mẹ tôi đang tính toán vô cùng sôi nổi

"Căn nhà này trả trước ba mươi mấy vạn, bán đi vừa đủ tiền trang trí nhà cho em trai con. Thịnh Hạ, con về nhà mẹ đẻ ở cũng vậy thôi. Con thấy sao?"

Tôi từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại.

Tùy.

Tôi không biết họ đi lúc nào, khi mở mắt ra thì đã là nửa đêm, bát canh trứng đặt bên giường, chưa rửa.

Mất ngủ hoàn toàn, tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, quyết định ra ngoài đi dạo.

Đêm khuya lạnh lẽo cuối thu, tôi khoác chiếc áo choàng dài, chậm rãi bước dọc theo con phố vắng người.

Gió lạnh tạt vào mặt, tôi càng đi càng thấy khoan khoái.

Như thể sự hỗn độn và nặng nề tích tụ trong đầu óc suốt mấy tháng qua bỗng chốc tan biến, thậm chí còn có cảm giác đầu óc minh mẫn, thông suốt.

Đi đến một cây cầu, tôi nhìn xuống mặt sông đen ngòm bên dưới, nhẹ nhàng trèo lên lan can.

Rồi gieo mình xuống.

5

Khi những vì sao rộng lớn xa xôi bị vầng nước nhấn chìm, một cánh tay bỗng kéo lấy lưng tôi.

Tôi mở mắt ra.

Trước mắt là một đôi mắt trong veo sáng ngời.

Không có đầu, không có mặt.

Tôi lẩm bẩm hỏi:

"Ngài là Hắc Bạch Vô Thường? Người đưa đò?"

Một giọng đàn ông gầm lên:

"Lạnh c.h.ế. t đi được, nước sao lạnh thế này!"

Bóng đen lắc lư, khuôn mặt bị tóc che khuất lộ ra.

Một khuôn mặt đàn ông trẻ tuổi.

Tôi được cứu lên bờ.

Anh ta giữ c.h.ặ. t t.a. y tôi, kéo về phía chiếc xe sang trọng đỗ bên bờ, lải nhải không ngừng.

"May mà tôi thông minh quay lại, nếu không cô mất mạng rồi."

Tôi thầm thở dài trong lòng, muốn nói với anh ta rằng tôi sẽ không chạy, nhưng lại ngại ngùng không dám cắt ngang.

"Còn trẻ như vậy có gì mà nghĩ quẩn, cho dù không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho người yêu thương cô chứ!"

Anh ta mở cửa xe, đẩy tôi vào trong, rồi run cầm cập ngồi vào ghế lái.

Không có. Tôi đột nhiên lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!